Chu Nghiên Vũ giật mình đánh rơi chiếc muỗng, vội ngẩng đầu nhìn xem tình hình.
Ông trời ơi, đã trúng “thưởng” lại còn là “độc đắc”, đã mờ mờ mịt mịt xuyên không còn trúng ngay thời đại bất ổn. Số nàng thật khổ a!
Trong đoàn thương nhân thứ hai kia, một người đàn ông râu ria xồm xoàm nhảy ra giữa đại điện, thổi còi tín hiệu một tiếng, ngay lập tức một đám đông người mặc hắc y che kín mặt từ bên ngoài lập tức tiến vào, ai cũng mang gươm giáo đầy đủ.
Đám vũ cơ kia cũng đã lùi lại trong sợ hãi từ lâu, nhưng một vũ cơ váy hồng lại hiên ngang bước ra trước, thần thái ngập tràn hận ý. Nàng ta hô một câu: “Cẩu hoàng đế, nợ máu phải trả bằng máu. Triều đại thối tha này, hôm nay phải diệt! Giết hết cho ta!”
Nàng ta lúc ban nãy biểu diễn cứ cúi gằm mặt xuống nên Chu Nghiên Vũ cũng không để ý lắm, thật không ngờ là thủ lĩnh phản quân.
Đám người kia ngay lập tức hành động, khởi đầu từ người đàn ông râu ria xồm xoàm. Hắn ngay lập tức rút thanh kiếm không hiểu sao giấu được bên người ra và đâm chết một người gần bên cạnh hắn. Những phản quân khác cũng ngay lập tức chém giết tứ phía.
Chu Nghiên Vũ tuyệt nhiên không dám động đậy bậy bạ, nàng sợ đông cứng người, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình. Bên cạnh đó, cũng đang ngó nghiêng qua lại để tìm cơ hội thoát thân cùng người nhà nàng.
“Bảo vệ Thái hậu, tiêu diệt thích khách.” Trình Hạo Hiên che chở trước người Thái hậu, phất áo ra hiệu.
2 người áo đen khác ngay lập tức xuất hiện, bảo hộ Hoàng đế cùng Thái hậu, giao thủ với tất cả những tên dám tấn công tới đây. Chu Nghiên Vũ để ý thấy trên đầu họ cột một dải băng đen có kim ấn nhỏ, chắc đây là ám vệ của Hoàng đế rồi.
Chẳng hiểu tại sao lúc này lại không hề có Cấm vệ quân nào xuất hiện, nhưng cũng may còn một ít quân lính canh phòng và trong bữa tiệc có nhiều người võ công cao cường, lại có cả Tam phẩm Tướng quân Lý Trạch Dương.
Có điều, hiện giờ mọi người cũng không còn trật tự nữa, tranh thủ lúc quân lính và những người biết võ công giao chiến với phản quân, ai chạy được thì cứ chạy.
Chu Nghiên Vũ cũng đã đứng dậy, hoà vào đám đông, muốn tìm cơ hội bỏ chạy. Chu phu nhân bên cạnh nắm rất chặt tay nàng, dường như là sợ nàng gặp nguy hiểm. Nàng hiện đang chăm chú nhìn về hướng Chu phụ, đang không biết làm thế nào để một nhà ba người tẩu thoát an toàn.
Bọn phản quân cũng đã giết một vài vị đại thần, nhưng cũng còn may bên phía cha nàng đang có Lý Tướng quân bảo hộ. Không hiểu sao chàng lại ở gần khu vực đó nữa nhưng nàng cảm thấy an toàn hơn nhiều, chí ít ông cũng đang được bảo vệ.
Khung cảnh hỗn loạn vô cùng, nhiều người trong lúc bỏ chạy bị bắt lại, một kiếm kết liễu tính mạng.
Họ giết không kể già trẻ trai gái, ai xuất hiện trước tầm mắt, giết được cứ giết, như những kẻ khát máu thực thụ. Những người biết võ công có hạn, mà số người cần bảo vệ quá nhiều, bọn họ chỉ có thể ưu tiên bảo hộ người nhà họ và những người ở gần họ mà thôi, trên tinh thần cứu được ai thì cứu.
Ngày càng nhiều thích khách xông đến chỗ Hoàng đế, ra đòn hung hiểm vô cùng, dường như cao thủ chỗ bọn họ đều tập trung lại đây. 2 ám vệ kia đã có vẻ hơi lao lực, cũng nhận về kha khá vết thương.
Lúc này, ngay cả ả thủ lĩnh kia cũng ra tay. Ả ta lao nhanh đến vị trí đó với thanh kiếm sắc bén trong tay, Lý Trạch Dương đã quan sát thấy, cũng khinh công bay về phía đó.
Ả thủ lĩnh kia đã nhìn ra sơ hở của hai ám vệ nên nhân cơ hội lao tới tấn công.
Tuy nhiên, khinh công của Lý Trạch Dương nhanh hơn một bước, chàng giương lưỡi kiếm chuẩn xác định chắn ngang đòn tấn công đó.
Ai ngờ chẳng hiểu đầu óc bà nữ chính Triệu Lộ Khiết kia lúc này lại đang nảy số điều gì, ngay lúc ả thủ lĩnh phản quân tấn công, nữ chính cũng vội chạy nhanh về hướng của Hoàng đế cùng Thái hậu. Theo như logic tình tiết thì chắc tác giả định cho đây là cơ hội để ả ta cứu giá, lập công đây mà.
Nhưng có điều, chuyển động bất ngờ của ả Lý Trạch Dương không lường trước được, chàng vội vã xoay chuyển hướng kiếm, vẫn chắn được đòn tấn công kia cho Long tử nhưng lại nhận phải một vết thương trên cánh tay.
Chàng cũng vội đẩy Triệu Lộ Khiết sang nơi khác, cùng ám vệ giao chiến với bọn phản quân. Ối giời ơi luôn, bà nữ chính này báo quá báo, thành sự không có bại sự có thừa.
Nhưng Chu Nghiên Vũ cũng không còn tâm trạng xem kịch nữa. Vì nàng nhìn thấy tên phản quân râu xồm điên loạn đã giương kiếm giết chết vị đại thần ngay bên cạnh Chu lão gia!
Chu Cao Lãng hoảng hốt lùi ra xa, tìm đường thoát. Tên kia không buông tha cha nàng, liên tục tung kiếm tới.
Ông chật vật né tránh, nhưng sức ông làm sao so được hắn.
Lúc lưỡi kiếm kia sắp chuẩn xác đâm trúng người ông thì đột nhiên “Choang” một tiếng.
Chu Nghiên Vũ đã lấy vội một cái bình rượu ở bàn ăn quyết đoán chạy vụt tới nện thẳng lên đầu tên kia một cái, máu tươi từ trán hắn từ từ chảy xuống, trông rất ghê người.
Vì đau mà động tác hắn ngừng lại, thân người chệch hướng.
Nàng nắm lấy tay Chu Cao Lãng định chạy nhưng hành động của nàng đã chọc cho tên kia phát khùng, làm sao hắn tha cho cha con nàng được.
Hắn nghiến răng, ánh mắt toé lên lửa giận khủng khiếp, xoay lưỡi kiếm vô cùng dứt khoát và độc ác lướt tới.
Ngay lúc cảm tưởng thanh kiếm kia sắp xoẹt một phát kết thúc cuộc sống xuyên không ngắn ngủi của mình thì một cước đầy uy lực bay tới, đá lệch quai hàm tên râu xồm kia, thậm chí còn phun ra hai cái răng.
Nàng nhìn sang, ngơ ngác giây lát. Là chàng sao?