Thôn Đại Vĩ, xung quanh nhà cỏ của Lưu Ly, hôm nay rất náo nhiệt.
Trong thôn trừ những người lên núi hái nấm, gần như đều cầm đồ tới trước nhà của Lưu Ly.
Bởi vì sân không lớn làm việc không được, cho nên đa số mọi người đều ngồi ở bên đường.
Phương thức lấy hạt thông thật sự thô bạo, trực tiếp chặt một dao xuống, sau đó moi hết hạt thông bên trong ra, như vậy là xong việc.
Trương Trần Thị vẫn làm giám sát, nếu có ai lén ăn gian giở trò lấy không sạch hạt thông, vậy thì phải làm lại, sẽ bị ghi vào danh sách thất tin.
Đương nhiên, từ danh sách thất tín này là Lưu Ly đưa ra.
Tóm lại, các thôn dân không có ai nguyện ý mất đi cơ hội kiếm tiền, cho nên làm việc rất nghiêm túc.
Trương Trần Thị đi qua đi lại như con thoi ở trước mặt mọi người lông mày lại không giãn ra được, rõ ràng tâm sự trùng trùng.
Mà trong phòng, để yên tĩnh tránh bị nhìn như khỉ, đợi sau khi người trong thôn tới, Cố Tại Ngôn dẫn hai đứa trẻ về phòng bắt đầu học chữ.
Vốn Bình Bình hiếu học, ngược lại cũng không có gì, nhưng Yên Yên lại vừa nghe thấy học chữ thì điển hình ghét bỏ.
Cố Tại Ngôn không muốn quan hệ ‘cha con’ không dễ dàng mới hàn gắn được một chút xíu thì bị rạn nứt, bèn chỉ để mặc Yên Yên nhàm chán đợi ở bên cạnh xem Bình Bình học chữ.
Bởi vì không có bút mực, cho nên Bình Bình dùng tay nhúng nước viết chữ ở trên bảng gỗ.
Khi Yên Yên chán còn thỉnh thoảng cố ý làm phiền Bình Bình, có điều Bình Bình không có chịu ảnh hưởng của Yên Yên, vẫn rất chuyên tâm viết chữ.
Cuối cùng có lẽ là cảm thấy chán quá, Yên Yên chạy ra bên ngoài xem mọi người bóc hạt thông.
Chỉ là sau khi thời gian trôi qua, Bình Bình vốn chuyên tâm viết chữ lại bỗng nhiên trở nên có hơi nóng nảy, thỉnh thoảng sẽ nhìn ra bên ngoài.
“Muốn đi chơi sao?” Cố Tại Ngôn hỏi.
Bình Bình liếc nhìn Cố Tại Ngôn, không nói chuyện, tiếp tục viết chữ.
Chỉ là duy trì một lúc thì Bình Bình lại dừng lại, nhìn ra cửa.
Cố Tại Ngôn thấy vậy, bèn nói: “Muốn chơi thì đi đi.”
Tiểu tử này, hắn cũng coi như nhìn ra rồi, ngoài chuyên tâm, còn thông minh, về cơ bản những thứ hắn dạy một lượt thì nghe rồi không quen, xem rồi không quen, vậy nên Cố Tại Ngôn không nghiêm khắc với cậu bé.
Bình Bình để bảng gỗ xuống, đứng dậy, đi về phía cửa. Truyện Nữ Cường
Chỉ là còn chưa tới cửa thì Bình Bình quay đầu nhìn sang Cố Tại Ngôn: “Mẹ của con còn chưa về.”
Bây giờ đã sắp giờ tỵ rồi, mẹ vẫn chưa về, cậu ta có chút lo lắng.
Cố Tại Ngôn vừa nghe vậy, không khỏi nhíu mày.
Còn chưa đợi Cố Tại Ngôn mở miệng, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng ồn ào.
“Trần nhị muội, không hay rồi, Đại Lang nhà ngươi bị người ta đánh rồi.”
Bình Bình sững người, sau đó không đợi Cố Tại Ngôn đáp lại mình thì cất đôi chân nhỏ đi ra.
Cố Tại Ngôn suy nghĩ một chút, cũng đi ra theo.
Vừa đi ra sân thì thấy Trương Đại Lang đầu đầy máu được khiêng trở về, chân trái của hắn lúc này đang để ở một bên với tư thế kỳ quặc, rõ ràng ngay cả xương cũng gãy rồi.
Loại gãy chân này, e là sẽ để lại di chứng, Cố Tại Ngôn nghĩ.
Trương Trần Thị vốn cảm xúc không yên, bây giờ nghe thấy Đại Lang bị đánh thì vội vàng chạy ra, nhìn thấy chân của con trai mình bị gãy, cho dù là Trương Trần Thị bình thường chua ngoa mạnh mẽ hơn nữa, cũng không khỏi trước mắt tối sầm lại, suýt nữa ngã xuống, may mà có người đỡ được bà ta.
Trương Trần Thị dần dần mới khiến mình khôi phục một chút lý trí.
“Tam Lang, mau, lên trấn gọi đại bá của cháu về.” Trương Trần Thị mặt mày đau đớn, nhưng vẫn nhìn một hậu sinh ở một bên, tiểu tử của nhà Trương Nhị Tú, đường đệ của Đại Lang.
Bởi vì Trương Trần Thị luôn cường thế, cộng thêm khi trưởng bối còn sống thì hai nhà đã tách ra, hơn nữa đồ mà trưởng bối để lại sau khi mất Trương Trần Thị đều giữ lại cho nhị phòng, cho nên cho dù quan hệ của hai nhà cũng không thân thiết, nhưng cũng không thù địch.
Trương Tam Lang này thấy chân của đại đường huynh bị đánh thành như này, không nói hai lời chạy về phía thị trấn.
Trong thôn cũng có người đi mời Tư đại phu.
Đợi sự việc nên sắp xếp đã sắp xếp xong hết, Trương Trần Thị lập tức mất đi điểm tựa, lao tới bên cạnh Trương Đại Lang bất tỉnh nhân sự, khóc lóc: “Đại Lang ơi, là tên khốn nào đánh con thành như này, như này là muốn mẹ phải làm sao?”
Trương Trần Thị khóc rất thương tâm, Trương Đại Lang vẫn nhắm chặt mắt, lông mày nhíu chặt, nhìn trông rất đau khổ.
Các thôn dân sớm đã không có lòng dạ làm việc nữa, thấy Trương Trần Thị khóc lóc như vậy, ai cũng có vẻ đồng cảm.
Có thôn dân hóng chuyện sớm đã hỏi người bên cạnh là chuyện gì, cuối cùng chỉ biết Trương Đại Lang là bị người của thôn Điệp gia đưa về, những cái khác thì không biết.
Không lâu sau, Tư đại phu tới.
Trừ Tư đại phu, còn có Trương Hạnh Huệ và con gái của Đại Lang – Trương Tiểu muội mặt mày trắng bệch nghe tin chạy tới.
Sau khi Tư đại phu kiểm tra cho Trương Đại Lang thì chỉ biết lắc đầu thở dài.
“Tư đại phu, con trai của ta như thế nào rồi?” Trương Trần Thị hỏi.
“Nhà Đại Tú, bà... haizzz... Đại Lang không có nguy hại tới tính mạng, nhưng cái chân này e là không giữ được.” Tư đại phu mặt mày tiếc nuối.
Tính cách của Trương Đại Lang này luôn rất tốt, giờ không biết đắc tội với ai vậy mà bị đánh què chân, thật là tạo nghiệp mà.
Trương Trần Thị vừa nghe thấy chân của con trai lớn không giữ được, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, cả người ngồi khuỵu xuống.
Trương Tiểu Muội bị dọa khóc ngay tại chỗ, mà Trương Hạnh Huệ lại vừa rơi lệ vừa đỡ lấy mẹ của mình.
Vào lúc này, tiếng xe ngựa bỗng vang lên.
Trong thôn có xe bò đã tính là không tồi rồi, xe ngựa này chưa từng có, bỗng nhiên có tiếng xe ngựa, mọi người bèn nhìn qua.
Lại thấy ngồi bên cạnh phu xe của chiếc xe ngựa có Trương Nhị Lang, Trương Nhị Lang thấy tình trạng của đại ca nhà mình, không đợi xe ngựa dừng lại thì nhảy xuống.
“Mẹ, ca của con bị sao vậy? Huynh ấy không phải tới thôn Điệp gia sao, sao lại biến thành như này?”
Trương Nhị Lang mặt mày lo lắng, nhưng mọi người đều nhìn thấy Trương Nhị Lang lúc này mặt mày cũng bầm tím, nhìn một cái là biết bị người ta đánh một trận.
Chuyện này, nhà Trương Đại Tú đã gặp kẻ thù gì, sao hai thằng con trai đều bị đánh?
Điều khiến mọi người sửng sốt hơn là rèm xe cửa vén ra, Lưu Ly vậy mà từ trong xe ngựa nhảy xuống.
Chiếc... xe ngựa này lẽ nào là của Ly?
Lưu Ly này thật sự phát tài rồi sao? Vậy mà ngay cả xe ngựa cũng mua nổi?
Mọi người mới nghĩ như vậy, trong xe ngựa lại có một người bước ra, lúc này, trừ người quan tâm tới Trương Đại Lang, những người khác đều sửng sốt.
Bởi vì người trong xe ngựa bước xuống, vậy mà là một quý công tử mặc cẩm y màu xanh bạc, quý công tử này không chỉ có khí chất trác tuyệt, hơn nữa còn anh tuấn phi phàm, nhìn một cái là biết sinh ra trong gia đình giàu có.
Còn Tần chưởng quầy đi xuống đằng sau quý công tử đó, đương nhiên là bị người ta phớt lờ triệt để.
Thì ra, khi hai người Lưu Ly bị đám người Tiêu lưu manh vây đánh, vừa hay gặp được Tần chưởng quầy đưa chủ tử nhà mình chuẩn bị tới thôn Đại Vĩ tìm Lưu Ly.
Chủ tử của Tần chưởng quầy – Âu Dương Diệp bên cạnh dẫn theo một hộ vệ từng luyện võ công, đối phó với mấy kẻ lưu manh quèn đương nhiên dư sức, mấy tên lưu manh đều sẽ bị đưa đi đầy ở trên trấn.
Chỉ đáng tiếc, để Tiêu lưu manh kia nhân lúc hỗn loạn chạy mất.
Mà Lưu Ly biết được người cứu mình là ông chủ của Phúc Mãn Lâu hơn nữa người ta còn tới tìm cô, bèn dẫn người cùng trở về, trên đường vừa hay gặp được Trương Tam Lang hoảng hốt chạy lên trấn, sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, bọn họ lập tức giao xe bò cho Tam Lang, sau đó ngồi xe ngựa của đám người Tần chưởng quầy trở về.
Lưu Ly cũng không màng chào hỏi Âu Dương Diệp bèn đi xem thương thế của Trương Đại Lang, sau khi nhìn thấy tình trạng của Trương Đại Lang, sắc mặt của Lưu Ly tối sầm lại.