“Nhưng ta có thể tặng một bức vẽ huyệt vị cho Tôn lão tự mình nghiên cứu.” Lưu Ly tiếp tục nói hết câu.
Đông y cô biết, hơn nữa coi như không tệ.
Nhưng cái cô giỏi nhất là thuốc, cho nên đối với đông y, đặc biệt là châm cứu, cô thật sự có kiến thức lý thuyết hơn thực tiễn, cho nên không cảm thấy mình có thể có cái gì có thể dạy cho người khác.
Nhưng bức vẽ huyệt vị cơ thể người này cô vẫn có thể tặng được.
Tôn lão nghe vậy, ánh mắt chợt sáng lên, vẻ mặt kích động.
“Cái này... cô có bức vẽ huyệt vị cơ thể người sao?” Nghe nói con người tổng cộng có 836 huyệt, mà ông ta chỉ biết không quá một trăm, mà bức vẽ huyết vụ thật sự vào nhiều năm trước đã cùng thất truyền với thuật châm cứu rồi.
Lưu Ly lắc đầu: “Ta không có.”
Tôn lão sững người, còn chưa đợi ông ta có vẻ mặt thất vọng, Lưu Ly bèn nói: “Nhưng ta có thể vẽ ra.”
Nói tới vẽ bức hình huyệt vị, nó thật sự là ám ảnh tuổi thơ của cô, tới nỗi cho dù nhiều năm không đụng vào, nó cũng vẫn thuộc lòng ở trong tim.
Thấy Lưu Ly có thể vẽ, Tôn lão thật sự sốc đến mức không biết nói gì nữa, nhưng vẫn dựa theo yêu cầu của Lưu Ly mà chuẩn bị giấy và bút lông ngỗng.
Bởi vì bút lông quá to, đánh dấu huyết vị có thể không đủ chính xác, vậy nên Lưu Ly quyết định sử dụng bút lông ngỗng.
Dưới sự quan sát của Tôn lão, Lưu Ly trước tiên là vẽ ra cái khuôn hình người.
Trên một tờ giấy, hai cái khuôn cơ thể người, một là mặt trước, một là mặt sau, đặc trưng cơ thể người trong khuôn cơ thể người được vẽ rất rõ ràng.
Sau đó, vô số dấu chấm được điểm lên.
Mỗi lần hạ bút Lưu Ly đều rất dứt khoát, giống như đã lặp lại hàng trăm nghìn lần.
Trên thực tế, Lưu Ly quả thật đã lặp lại hàng trăm nghìn lần, nếu không sao có thể nói là ám ảnh tuổi thơ chứ?
Cả quá trình, Tôn lão đều nín thở ngưng thần, nhìn Lưu Ly không ngừng viết tên cho những ký tự đó, cách đường kinh mạch được đánh dấu rõ ràng ở trên khắp cơ thể.
Ở một bên, còn vẽ mấy hình nhỏ, trong hình thể hiện các huyệt vị như nhân nghênh – thượng liêm tuyền – liêm tuyền dưới cằm, ngọc dịch – hải tuyền – kim tân trong lưỡi, phần tiếp giáp giữa răng và hội âm ở phần dưới.
Mỗi huyệt vị đều vẽ rất rõ ràng, cho dù là người ngoài ngành nhìn cũng sẽ không xem không hiểu.
Cả bức vẽ huyệt vị, Lưu Ly chỉ tốn thời gian hai chén trà, Tôn lão sốc tới mức không khép được miệng.
Đợi Lưu Ly vẽ xong bức vẽ huyệt vị, Tôn lão run rẩy hai tay cầm bức vẽ huyệt vị lên, kích động mà nước mắt ngân ngấn.
“Ly... cô, cô thật sự là quý nhân của ta.” Tôn lão nhìn bức vẽ huyệt vị này, kích động không thôi, đối với Lưu Ly ngoài cảm kích chỉ có cảm kích.
Lưu Ly không tỏ ý kiến, chỉ nói: “Tôn lão, hôm nay ta đến thực ra là tới bán nhân sâm, bán xong nhân sâm ta còn có việc khác phải làm, không thể ở đây lâu được.”
Tôn lão nghe vậy, lúc này mới lưu luyến bỏ bức vẽ huyệt vị xuống: “Cô lại tìm được nhân sâm sao?”
Lưu Ly từ trong ngực lấy ra nhân sâm mình hái từ trong không gian từ sớm, để ở trước mặt Tôn lão.
Tôn lão nhìn thấy cây nhân sâm đó thì càng sửng sốt.
Cây sâm này, e là còn đắt giá hơn cây nhân sâm trước đó, vẻ ngoài này rất hiếm.
Nhân sâm ở núi hoang khó tìm, có chỗ một năm chưa chắc có thể mọc ra một hai cây, Lưu Ly này vậy mà không tới một tháng thì có được hai cây, thiết nghĩ chắc là người có vận may rất lớn.
Nghĩ tới đây, trong Tôn lão bèn có thêm một quyết định.
Không nói hai lời, lần này Tôn lão trực tiếp trả cho Lưu Ly 500 lượng bạc.
Lưu Ly cũng không từ chối, dù sao nhân sâm xuất xứ trong không gian của cô cô thấy dược hiệu tốt hơn nhân sâm hoang ở trong núi, quả thật xứng đáng với số tiền này.
Có điều, chất lượng nhân sâm trong không gian của cô quá tốt, không tới mức bất đắc dĩ, cô cũng sẽ không bán nữa, nếu không nhất định sẽ gây ra sự chú ý của người khác.
Trước khi thực lực của cô chưa đủ, cô không định quá mạo hiểm.
Lưu Ly cất ngân phiếu xong thì rời hậu đường, Tôn lão đích thân đưa cô ra ngoài.
“Ly đi thong thả, lần sau lại tới.” Tôn lão cười híp mắt nhìn Lưu Ly.
Lưu Ly khách sáo một phen, bèn rời khỏi Nhân Thọ Đường.
Lưu Ly lúc này lại không nhìn thấy, khi cô và Tôn lão đang nói chuyện, một nam nhân ở sảnh trước đang bắt mạch với đại phu đang dùng đôi mắt u tối nhìn mình.
“Phu quân, người phụ nữ vừa rồi chàng biết sao?”
Người phụ nữ nhu nhược nhìn trông không quá 20 tuổi, giữa mi tâm lại mang vài phần u sầu, lúc này thấy tướng công của nhà mình đang nhìn chằm chằm một bóng lưng của một người phụ nữ, không khỏi nghi hoặc.
“Không biết.” Nam nhân cũng chính là Tiêu Chí Sanh trực tiếp phủ nhận.
Nhưng thật ra hắn đã nhận ra Lưu Ly.
Không phải là người phụ nữ trước kia mình sỉ nhục ở trên phố hay sao?
Trước đó còn không biết, hiện nay đã nhận ra cô chính là Lưu Ly năm đó thà chết không theo hắn.
Tiêu Chí Sanh trước nay không phải là kẻ ngu, từ sau khi bị Phúc Mãn Lâu đuổi, hắn đang luôn nghe ngóng mình tại sao bị đuổi.
Hiện nay sớm có chút manh mối, nói là hắn đã đắc tội với ai đó.
Mà hắn dạo này còn biết, Phúc Mãn Lâu dạo gần đây kinh doanh đông đúc, chính là vì một người phụ nữ của thôn Đại Vĩ đưa đồ tốt tới.
Hắn vốn là người của thôn Đại Vĩ, cho nên đối với người của thôn Đại Vĩ đều rất quen thuộc.
Hắn cũng đã canh ở Phúc Mãn Lâu, nhìn thấy người đưa hàng là Trương Nhị Lang.
Hiện nay thấy Lưu Ly mặc như vậy, lại liên tưởng tới chuyện xảy ra trước khi mình bị đuổi vào hôm đó thì gộp sự việc với Lưu Ly lại với nhau.
Nghĩ tới đây, Tiêu Chí Sanh bèn nói với vợ của mình: “Yến Oanh, ta bỗng nhiên nhớ ra hôm nay có một ông chủ hẹn ta bàn chuyện, e là không thể ở cạnh nàng được.”
Phan Yến Oanh nghe vậy, lập tức nói: “Phu quân nếu có việc, vậy thì đừng chậm trễ, phu quân mau đi đi.”
Tiêu Chí Sanh cũng không nói gì nhiều, trực tiếp bỏ lại Phan Yến Oanh vội vàng rời đi.
Chỉ là ra khỏi Nhân Thọ Đường, Tiêu Chí Sanh lại không nhìn thấy bóng dáng của Lưu Ly.
Suy nghĩ một lát, Tiêu Chí Sanh bèn đi tới cổng trấn.
Mà Phan Yến Oanh ở Nhân Thọ Đường, sau khi thấy phu quân nhà mình rời đi, bèn đi về phía Tôn lão, vẻ mặt van xin: “Tôn đại phu, cơ thể này của ta thật sự không thể điều dưỡng tốt sao?”
Tôn lão nhìn Phan Yến Oanh, lại lắc đầu, thở dài nói: “Vị phu nhân này, lão phu đối với phụ khoa thật sự không giỏi, xin phu nhân đừng trách.”
Phan Yến Oanh mặt mày thất vọng, sờ cái bụng nhỏ của mình, cả người rõ ràng rất tổn thương.
Thấy Phan Yến Oanh như vậy, Tôn lão có gì đó muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn im miệng.
Có vài chuyện, không phải là chuyện mà một người đại phu như ông ta có thể nhúng tay.
...
Sau khi Lưu Ly rời khỏi Nhân Thọ Đường thì đi thẳng tới tiệm quần áo của phu thê Cẩm Nương.
Đến trước tiệm quần áo, Lưu Ly bèn thấy ở cửa tiệm có đỗ một chiếc xe ngựa, trước chiếc xe ngựa có một phu xe.
Mà trong tiệm quần áo, một ma ma và một nha hoàn đang cùng với cô bé tính trẻ con đang chọn quần áo.
Chỉ là nhìn thần sắc của mấy người này, e là không hài lòng với những bộ quần áo này.
“Ma ma, ở đây còn có tiệm quần áo khác không?” Cô bé nhíu mày, không muốn chọn những quần áo đó.
Mà Ngô Văn Trác nghe thấy lời này, lại thở dài một tiếng, mở miệng: “Cách đây hai con phố, còn có một tiệm quần áo, vị tiểu thư này không bằng tới đó xem thử.”
Cô bé đó nghe thấy còn có tiệm quần áo, lập tức chuẩn bị muốn đi.
Nhìn tình trạng này, Lưu Ly đã lên tiếng: “Ông chủ Ngô, quần áo mà ngươi bảo ta làm giúp, ta mang tới rồi.”