Lưu Ly không muốn để hai đứa trẻ cứ sống trong loại hy vọng trống rỗng đó, vì vậy bèn nhìn sang Cố Tại Ngôn, trong vẻ mặt lại thêm vài phần ngưng trọng, nhưng trong mắt dường như tỏa ra loại ánh sáng nào đó.
Sau đó, Lưu Ly bèn dịu dàng nói với Bình Bình Yên Yên: “Bình Bình Yên Yên, hai con đi chơi một lúc trước, mẹ có chuyện muốn nói với Cố thúc thúc của hai con.”
Thấy hai đứa trẻ bất động, hơn nữa có chút quật cường nhìn mình, Lưu Ly bèn thở dài một tiếng, xoa đầu hai đứa trẻ: “Hai đứa yên tâm, liên quan tới chuyện của cha các con, mẹ lát nữa sẽ nói với hai con.”
Vừa nghe mẹ mình nói như vậy, Bình Bình Yên Yên lúc này mới ngoan ngoãn gật đầu, đi ra bên ngoài.
Có điều hai đứa trẻ không có chạy đi xa, mà chơi ở bờ ruộng ở gần cửa nhà.
Lưu Ly thấy hai đứa trẻ không đi xa, lúc này mới thu hồi ánh mắt của mình lại, lại lườm Cố Tại Ngôn, vẻ mặt rất tức giận.
“Ngươi cố ý!” Lưu Ly nghiến răng nghiến lợi nhìn Cố Tại Ngôn.
Cố Tại Ngôn lại lạnh nhạt nhìn Lưu Ly, nói ra sự thật: “Ta đã giúp cô.”
Đúng vậy, hắn có mức độ nhất định là cố ý.
Lúc đó không biết tại sao thì muốn thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của cô.
Đương nhiên không thể phủ nhận là hắn cũng quả thật không muốn người khác nói Bình Bình Yên Yên là con hoang.
Có điều mặc kệ mục đích hắn nói như vậy là gì, hắn như này coi như là đã giúp Lưu Ly, điểm này cô không thể phủ nhận.
Lưu Ly nghe vậy lại càng thêm tức giận: “Ta không kêu người giúp.”
Tuy quả thật đã giúp cô, nhưng về sau cũng có một mớ rắc rối phải ứng phó, chắc chắn đây là giúp đỡ, chứ không phải là gây rối chứ?
Cố Tại Ngôn không có tiếp lời của Lưu Ly, mà quay đầu nhìn sang hai đứa trẻ đang chơi bên ngoài, hỏi đầy thâm trầm: “Cô định giải thích như nào với Bình Bình Yên Yên về chuyện cha của chúng?”
Sau khi hỏi câu này, tuy Cố Tại Ngôn là nhìn Bình Bình và Yên Yên, nhưng dư quang ở khóe mắt lại lặng lẽ quan sát sự thay đổi thần sắc của Lưu Ly.
Hắn chưa từng gặp nữ nhân không đáng tin như này, trực tiếp quăng vấn đề của cha bọn trẻ cho người ngoài như hắn, khiến hắn bịa ra câu chuyện lừa hai đứa trẻ.
Nhưng đồng thời, hắn cũng tò mò, là nam nhân như nào lại sinh ra được hai đứa trẻ thông minh như Bình Bình Yên Yên, còn có thể khiến nữ nhân đặc biệt như Lưu Ly cam lòng sinh ra hai đứa trẻ còn một mình nuôi dưỡng.
Khi nghĩ tới đây, tận sâu trong tim Cố Tại Ngôn xẹt qua một sự khác thường, có điều bản thân Cố Tại Ngôn không để ý, người khác càng không thể phát giác được.
Lưu Ly vừa nghe Cố Tại Ngôn hỏi câu này, sự phẫn nộ trên mặt cứng lại, sau đó giống như quả bóng da bị xì hơi.
Có điều rất nhanh, ánh mắt cuối cùng của Lưu Ly lại dừng ở trên người Cố Tại Ngôn, ánh mắt không có ý tốt còn kèm theo sự tính toán đó khiến Cố Tại Ngôn muốn phớt lờ cũng khó, chỉ đành quay đầu nhìn sang Lưu Ly.
“Cô...” Đang định giở cái chủ ý lệch lạc gì?
“Nếu ngươi đã nói ngươi là cha của hai đứa trẻ, vậy thì chuyện này theo lý nên do ngươi chịu trách nhiệm.” Lưu Ly không đợi Cố Tại Ngôn lên tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị, không hề chột dạ mà ném trách nhiệm lên người Cố Tại Ngôn.
Cố Tại Ngôn: “Cô muốn ta chịu trách nhiệm như nào?” Hắn có vài phần tò mò.
“Chúng ta thành thân.” Lưu Ly kiến định nói ra bốn chữ.
Cô đã nghĩ rồi, nếu Cố Tại Ngôn ở trước mặt mọi người nói hắn là cha của bọn trẻ, hơn nữa dường như thật sự có người tin, vậy thì cô không bằng tương kế tựu kế, trực tiếp để Cố Tại Ngôn làm cha của hai đứa trẻ đi.
Sau khi Lưu Ly nói xong thì di chuyển ánh mắt, cho nên không chú ý tới khi Cố Tại Ngôn nghe thấy lời cô nói, gương mặt đó cứng đờ, thậm chí ánh mắt hơi lạnh, mà tự lẩm bẩm tiếp tục mở miệng.
“Ta đã nghĩ rồi, cách giải quyết tốt nhất chuyện này là chúng ta thành thân giả, cho Bình Bình Yên Yên một thân phận danh chính ngôn thuận, như vậy chúng sẽ không bị coi là con hoang nữa, thù lao thì ta có thể miễn khoản nợ 1000 lượng bạc mà ngươi nợ ta, còn sau khi chúng ta thành thân giả, nếu ngươi muốn rời đi, cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Như vậy, rất nhiều chuyện cô cũng có thể khỏi cần giải thích, mà hai đứa trẻ có thân phận danh chính ngôn thuận, cũng không có ai nói hai đứa trẻ là con hoang nữa.
Còn lời giải thích với hai đứa trẻ...
Dù sao bây giờ bọn trẻ còn nhỏ, cô không tiện lừa chúng nói rằng cha của chúng đã chết nữa, càng không thể để bọn chúng biết mình căn bản không biết cha của chúng là ai, nếu không hai đứa trẻ thật sự sẽ coi mình là con hoang.
Cho nên để Cố Tại Ngôn làm cha của bọn trẻ là lựa chọn thích hợp nhất, đến lúc đó Cố Tại Ngôn rời đi, cô nói với hai đứa trẻ mình và Cố Tại Ngôn hòa ly là được.
Dù sao thời đại này, bên nữ hòa ly nuôi con cũng không phải là không có.
Như vậy, cô cũng bớt phải tiếp tục bịa lý do, thật sự là vẹn cả đôi đường.
Khi Cố Tại Ngôn vừa nghe thấy Lưu Ly nói thành thân giả, thần sắc đã dịu đi.
Hắn trước giờ chưa từng nghĩ sẽ thành thân, cũng không định thành thân, nếu nữ nhân này vin vào ơn cứu mạng muốn xin hắn lấy cô, hắn cảm thấy mình sẽ trực tiếp để lại 1000 lượng bạc rồi rời đi.
Có điều vẫn may, nữ nhân này không có để hắn có cơ hội làm như vậy.
Chỉ là Cố Tại Ngôn không phát giác khi mình nghe thấy ba chữ ‘thành thân giả’, sâu trong lòng lại có một loại cảm giác kỳ lạ mà mình không nhận ra.
Lúc này trong ánh mắt của Cố Tại Ngôn khi nhìn Lưu Ly mang theo sự đánh giá, trong mắt mang theo vài phần hứng thú.
Đây rốt cuộc là một nữ nhân như nào, vậy mà ngay cả thành thân giả cũng có thể nghĩ ra.
Thật sự là... đi ngược lại xã hội.
Lưu Ly mãi không thấy Cố Tại Ngôn đáp lại mình, không khỏi nhìn sang Cố Tại Ngôn, lại thấy Cố Tại Ngôn đang nhìn mình, lúc ngẩng đầu thì chạm vào đôi mắt sâu thẳm đó của Cố Tại Ngôn.
Bỗng dưng, Lưu Ly lại có loại cảm giác trong lòng có chú nai nhảy loạn.
Có điều, Lưu Ly rất nhanh bỏ qua cảm giác này, hỏi Cố Tại Ngôn: “Như thế nào? Ngươi đồng ý hay không?”
Nói thật, khi Lưu Ly nói, Cố Tại Ngôn thật ra là muốn từ chối.
Thành thân thật hắn chưa từng nghĩ tới, thành thân giả càng không thể.
Nhưng nhìn đôi mắt trong veo mang theo sự mong chờ đó của Lưu Ly, Cố Tại Ngôn lại vô thức gật đầu.
Thấy Cố Tại Ngôn gật đầu, Lưu Ly cuối cùng cũng thở phào, đối với chuyện Cố Tại Ngôn vừa rồi giúp bừa kia cũng quyết định không so đo nữa.
Sau đó, Lưu Ly từ trên người móc ra mấy tờ ngân phiếu, đưa cho Cố Tại Ngôn.
Cố Tại Ngôn nhìn ngân phiếu trong tay Lưu Ly, nhíu mày: “Cái gì?” Đưa hắn ngân phiếu làm gì?
“Hiện nay mọi người chắc cũng đều biết ngôi nhà đằng sau là ta xây, một mình ta xây ra căn nhà lớn như vậy khó tránh sẽ khiến người ta nghi ngờ, nếu chúng ta cũng sắp thành thân rồi, vậy số tiền này đưa ngươi, về sau nếu có ai hỏi thì ta nói tiền là ngươi cho, nhà cũng là ngươi xây cho.”
Nói xong, Lưu Ly nhét ngân phiếu vào trong tay Cố Tại Ngôn.
Cố Tại Ngôn nhìn ngân phiếu trong tay, tại sao lúc này hắn lại cảm thấy mình giống như ăn bám vậy?
Từ khi nào hắn cần dựa vào nữ nhân nuôi chứ?
Cố Tại Ngôn lúc này có hơi hối hận, sao lúc đó không kêu Tại Lâm đổi ít ngân lượng đem tới chứ?
“Đồ con hoang trong mắt không có trưởng bối, trưởng bối hỏi ngươi ngươi không trả lời, bị câm rồi sao?”
Vào lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng của Tiêu Thị.