CHƯƠNG 57
Cố Tại Ngôn trừng mắt nhìn nữ nhân xấu xí chiếm tiện nghi của mình, trong lòng vô cùng phẫn nộ, có loại cảm giác hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Khi Cố Tại Ngôn đang muốn phát tác, Lưu Ly kịp thời thu tay của mình lại.
Lúc này trong tay của Lưu Ly đang cầm một miếng ngọc bội ngọc bích khắc hoa văn kỳ quái, hoa văn trên miếng ngọc bội đó cô rất thích, nhưng nhìn chất liệu của ngọc bội, thiết nghĩ có thể đáng không ít tiền.
“Trên người ngươi chỉ có miếng ngọc bội này, ngươi là muốn dùng miếng ngọc bội này đổi mạng?” Dù sao cô sờ cả người hắn, ngoài miệng ngọc bội này, cô không sờ được cái gì khác.
Nể tình miếng ngọc bội này đáng ít tiền, cô vẫn có thể miễn cưỡng nhận.
Cố Tại Ngôn thấy trong tay Lưu Ly cầm ngọc bội, ánh mắt phức tạp, khi biết Lưu Ly không phải chiếm tiện nghi của mình mà là lục đồ trên người hắn, sự phẫn nộ đó cũng lặng lẽ thu lại.
“Đây là ngọc bội gia truyền của ta, truyền cho thê tử…” Cố Tại Ngôn rất tốn sức mà giải thích.
Vừa nghe là truyền cho thê tử, Lưu Ly cảm thấy ngọc bội trong tay nóng bỏng tay, đang muốn trả cho Cố Tại Ngôn thì nghe Cố Tại Ngôn nói: “Nếu cô nương cứu ta, ngọc bội cho cô trước, về sau dựa vào miếng ngọc bội này, nhất định dùng lễ lớn đổi lại miếng ngọc bội này.”
Dù sao, nếu hắn mất mạng rồi, miếng ngọc bội này cũng mất đi ý nghĩa, không bằng coi là một ngọc bội truyền cho thê tử để nữ nhân này biết giá trị của miếng ngọc bội này.
Chỉ là nói xong một câu dài như vậy, sắc mặt của Cố Tại Ngôn càng tái nhợt, hô hấp cũng càng không ổn định, mắt thấy sắp không chống đỡ được nữa rồi.
Lưu Ly thấy nam nhân trước mắt như vậy thậm chí cũng có chút khâm phục ý chí của hắn, đổi lại người khác e là sớm đã không chống đỡ được mà ngất đi rồi.
Người có ý chí như này, e rằng không phải là nhân vật đơn giản.
Tuân thủ nguyên tắc có tiền không kiếm là kẻ ngu, Lưu Ly cuối cùng vẫn gật đầu: “Được, ngọc bội ta nhận, đến lúc đó ngươi mang ngân lượng tới chuộc là được.”
Nói xong, lại lẩm bẩm một câu: “Gặp được ta, coi như ngươi may mắn.”
Thật ra Cố Tại Ngôn đối với Lưu Ly không ôm hy vọng gì cả, dù sao nhìn cách ăn mặc, Lưu Ly chẳng qua chỉ là một thôn phụ rất nghèo.
Nhưng hiện nay hắn cũng không có sự lựa chọn khác, cũng chỉ có thể chọn tin tưởng cô.
Sau khi nghe thấy Lưu Ly đồng ý cứu hắn, Cố Tại Ngôn cuối cùng cũng không cầm cự được nữa, ngất đi.
Lưu Ly biết nam nhân trên đất đã rất nguy rồi, bèn lấy ra nước linh tuyền trong không gian, nhỏ theo ngón tay vào miệng của nam nhân để bảo vệ tính mạng của nam nhân này trước.
Còn những cái khác thì đưa hắn về nhà rồi nói.
Chỉ là nhìn nam nhân nặng gấp đôi mình ở trên đất, Lưu Ly lại gặp khó.
Quả nhiên, đưa ra một quyết định thì buộc phải dùng một quyết định khác để bù vào.
Lưu Ly muốn kéo người vào trong không gian, nhưng ngộ nhỡ người này đột nhiên tỉnh lại thì phải làm sao?
Đạo lý hoài bích có tội, cô vẫn biết, cho dù cô có cách khiến người ta ngất đi, nhưng cô không quá hiểu rõ về không gian, ngộ nhỡ không gian có công năng giải độc thì cô không phải tiêu rồi sao?
Cuối cùng Lưu Ly vẫn sợ làm lộ bí mật của không gian, chỉ đành dùng sức ba bò chín trâu đỡ người lên, từng bước đi xuống núi.