CHƯƠNG 53
Nhìn tình cảnh này, chắc là con gà rừng này không biết làm sao phát hiện đồ ăn giấu trong đống củi muốn đi ăn, nhưng không biết thế nào bị kẹt đầu ở trong đống củi.
Đây là vận khí thần tiên gì vậy?
Lưu Ly suýt nữa bật cười, sợ gà rừng giãy thoát, cô đưa tay túm lấy con gà rừng.
“Bình Bình Yên Yên, mẹ nấu canh gà nấm cho hai đứa nha!”
Nói xong, tâm trạng của Lưu Ly rất tốt cầm gà rừng đi giết.
Trước đây khi sống ở nhà ông nội cô không ít lần làm chuyện này, Lưu Ly làm mà không hề có áp lực tâm lý, phải gọi là dứt khoát.
Nửa canh giờ sau, canh gà nấm thơm phức đã xong, Lưu Ly lại làm một ít mì, chan canh gà rừng thơm phức lên, thật sự rất ngon.
Ba mẹ con ăn một bữa no, Lưu Ly thấy trong nồi còn thừa một bát canh gà thì đổ ra một cái bát to, sau đó dẫn hai đứa trẻ đi trên con đường nhỏ đến Trương gia.
Người của Trương gia sớm đã dọn dẹp xong, lúc này đang háo hức nhìn Lưu Ly, rất là nôn nóng.
Thấy Lưu Ly đến, người của Trương gia cuối cùng cũng yên tâm.
“Đến cũng đến rồi, sao còn mang theo canh gà?” Trương Trần Thị thấy canh gà trong tay Lưu Ly, không khỏi nhíu mày.
Lưu Ly lại cố chấp nhét bát canh gà cho Trương Trần Thị: “Thím à, có bài học ngày hôm qua, hai đứa trẻ này để ở nhà ta không yên tâm, dẫn lên núi thì càng không yên tâm, ta muốn nhờ thím chăm sóc hộ.”
Đây cũng là lý do tại sao trước khi đêm qua cô rời khỏi, nhờ Trương Trần Thị ở nhà đợi cô tới.
Trương Trần Thị vừa nghe, cũng không có gì không đồng ý, canh gà cũng nhận bê vào bếp.
Đợi Trương Trần Thị đi ra khỏi bếp, trực tiếp nhìn sang con dâu Điệp Trúc Lam nhà mình: “Trúc Lam, con vừa hay phải ở lại trông tiểu muội, thuận tiện giúp Lưu Ly chăm sóc Bình Bình và Yên Yên.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Điệp Trúc Lam cứng đờ.
Nàng ta là muốn dẫn tiểu muội cùng nhau lên núi, nhận biết tất cả các loại nấm kiếm ít tiền riêng gửi về nhà mẹ đẻ.
Điệp Trúc Lam muốn phản bác lời của mẹ chồng, nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo đó của mẹ chồng nhà mình thì chỉ đành không cam tâm tình nguyện mà gật đầu.
Sự giao đổi giữa mẹ chồng con dâu của Trương Trần Thị Lưu Ly đương nhiên nhìn thấy, nhưng rất bình tĩnh.
Hai đứa trẻ cô cũng không định cứ nhờ Trương Trần Thị trông giúp, hôm nay cũng chẳng qua là kế hoạch tạm thời.
Ngoài dạy Trương gia nhận biết về nấm, cô còn muốn đi vào trong núi tìm kiếm ít dược liệu hoặc hạt giống để trồng ở trong không gian của mình, cho nên mới không thể dẫn theo hai đứa trẻ.
Sắp xếp cho hai đứa trẻ xong, một nhóm người lũ lượt đi trên con đường nhỏ, đi về phía núi.
“Nấm có độc bình thường màu sắc tương đối đẹp, tán nấm lồi lõm bất thường hoặc có mùi khó ngửi, hình thù khác thường, phần bụng dày, phần cổ mảnh hoặc thô nhưng dễ gãy.”
Lưu Ly sau khi dẫn mọi người đến rừng thông, đầu tiên giới thiệu đặc trưng của nấm có độc cho mọi người.