CHƯƠNG 33
Vừa nghe thấy vậy, Lưu Ly cũng biết mình cho nấm mà người Trương gia không ăn, trái lại cô cũng không tức giận.
Người ở thôn Đại Vĩ chưa từng ăn nấm đó, người Trương gia không dám ăn cũng là bình thường, dù sao ai mà chẳng tiếc mạng không phải sao?
Chỉ Trương Trần Thị khi biết những nấm này giá trị mười văn một cân, nghĩ mình đã vứt chừng một cân nấm, giống như là ném bạc ra ngoài, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Công việc kiếm tiền này Trương Trần Thị đương nhiên không có đạo lý không làm.
Sau khi Lưu Ly bảo người Trương gia tạm thời giữ bí mật, cô lại hẹn Trương Trần Thị ngày mai tới núi tập hợp để cô dạy mọi người nhận biết nấm nào, bây giờ cô dẫn hai đứa nhỏ về nhà.
Chỉ là vừa mới đến cửa nhà, gương mặt Lưu Ly thoáng cái trở nên âm u.
Ký hiệu của cô trên cửa hàng rào trước khi rời khỏi đã không còn, rõ ràng có người đến đây.
Quả nhiên vừa vào nhà, chỉ thấy trong nhà bị cướp sạch, chăn cũ nát đều bị người khác vứt xuống đất, ván gỗ ghép giường cũng bị lỏng lẻo.
Thấy cảnh tượng này, Lưu Ly chỉ cảm thấy cơn tức giận ngập trời xộc thẳng tận ót.
“Oa –”
Lúc này, Yên Yên chợt cất tiếng khóc.
Lưu Ly vội hồi hồn, nhìn sang hai đứa bé đằng sau, lại thấy Yên Yên đang khóc thảm thiết, Bình Bình cũng vành mắt đỏ bừng, lại cố gắng nhịn nước mắt, không để nó rơi xuống.
Thấy hai đứa bé như vậy, Lưu Ly đau lòng, bước tới ôm chúng vào lòng.
“Bình Bình, Yên Yên ngoan, có mẹ ở đây, không sao.” Lưu Ly dịu dàng dỗ, hai tay khẽ vỗ sau lưng hai đứa bé.
Có sự an ủi của mẹ, Bình Bình Yên Yên rõ ràng ổn định lại nhiều.
Yên Yên thút thít, đáng thương nhìn mẹ mình: “Mẹ, ăn, đồ ăn không còn nữa, có phải chúng ta lại đói không?”
Bình Bình cũng nhìn sang mẹ mình, mặt đầy lo lắng.
Hai ngày nay không dễ dàng gì no bụng, nó không muốn lại đói nữa.
“Sẽ không.” Lưu Ly khẳng định.
Thấy hai đứa bé không tin, Lưu Ly nói: “Các con quên mẹ có cất giấu lương thực sao?”
Nghe vậy, Yên Yên ngưng khóc, nhưng vẫn thút tha thút thít, mà Bình Bình nghĩ tới lương thực mẹ cất giấu, ánh mắt phát sáng, xoay người chạy ra ngoài.
Lưu Ly biết Bình Bình muốn đi đâu, bèn ôm Yên Yên lên đi theo.
Không bao lâu sau, Lưu Ly ôm Yên Yên đến chỗ để củi, chỉ thấy Bình Bình đang úp sấp cố hết sức kéo đống củi, sau đó lộ ra gạo mì mà Lưu Ly đã giấu.
Nhìn thấy gạo mì này, biểu cảm trên mặt Bình Bình mới thả lỏng một chút, Yên Yên lại cười như hoa: “Tốt quá rồi, chúng ta sẽ không đói bụng nữa.”
Thấy dáng vẻ hai đứa bé vì có lương thực mà vui mừng, Lưu Ly đặt Yên Yên xuống, nghiêm túc nhìn chúng: “Bình Bình Yên Yên còn nhớ mẹ đã nói sau này sẽ không để hai con đói bụng chứ?”