Trương Tiểu Muội được tắm rửa rất sạch sẽ, từ trong ra ngoài đều được kỳ cọ mấy lần, làn da mịn màng đều ửng đỏ, cuối cùng còn bị mặc lên bộ quần áo màu đỏ.
Không ai quan tâm cô bé có sợ hay không, trong tiếng ù ù, Trương Tiểu Muội bị dẫn vào trong một căn phòng màu đỏ.
Trong phòng chỉ có cô bé và người mà cô bé sợ hãi trước đó.
Sau đó, những người đầy tớ đều đi hết, Trương Tiểu Muội há miệng muốn hét lên khi Trần Duy chuẩn bị lao về phía cô bé.
Nhưng giọng nói bị mắc kẹt trong cổ họng, chỉ có thể phát ra tiếng a a...
Lúc Lưu Ly đến liền nhìn thấy Trương Tiểu Muội bị một tên ngốc ôm vào trong lòng, y phục đỏ trên người bị xé rách, mà tên ngốc kia đang chuẩn bị ôm Trương Tiểu Muội đến chiếc giường màu đỏ tươi kia.
Cảnh tượng này khiến mắt Lưu Ly lập tức đỏ hoe, cô cắn chặt răng nói: "Tại Lâm, tôi muốn tất cả bọn họ phải trả giá."
Tại Lâm cũng hoàn hồn lại, không nói lời nào, xoay người giật lấy Trương Tiểu Muội về trong tay, sau đó một chân đá bay Trần Duy ra ngoài.
Cơ thể Trần Duy đập gãy một chiếc ghế, sau khi sững sờ mấy giây, Trần Duy bò dậy ngồi trên mặt đất, cuối cùng bật khóc oa oa.
"Oa oa oa, cha ơi, cứu Duy Nhi, có người bắt nạt Duy Nhi, huhuhu..."
Thanh niên mười mấy tuổi rồi lại giống như một đứa trẻ ba tuổi, khóc lóc thảm thiết mà đáng thương.
Nhưng ánh mắt của Lưu Ly và Tại Lâm chỉ có vẻ lạnh lùng.
Mặc dù Trần Duy giống như trẻ con nhưng không vô tội.
Cho dù chỉ có tâm trí của một đứa trẻ ba tuổi nhưng mấy năm nay Trần Duy đã lấy mấy người vợ, người nào cũng tuổi còn rất nhỏ, nhỏ nhất là Tiểu Muội, lớn nhất cũng chỉ mới mười tuổi.
Mà mỗi cô gái đều là bị Trần Duy ngược đãi đến chết.
Thông tin này là do Tại Lâm bảo người đi điều tra sau khi biết được tung tích của Trương Tiểu Muội, lúc hai người đến trước cửa Trần phủ mới biết được thông tin này.
Vì vậy, Tại Lâm mới không hạ thủ lưu tình với Trần Duy mà ánh mắt của Lưu Ly nhìn về phía Trần Duy cũng mang theo sát ý.
Bị hai người đáng sợ nhìn chằm chằm vào, Trần Duy co tròn người lại nhưng vẫn khóc lớn, thế nhưng không có người nào tới giúp.
Lưu Ly không quan tâm tới Trần Duy chỉ quan tâm đến Trương Tiểu Muội sắc mặt tái nhợt mà cô vừa đón lấy từ trong tay Tại Lâm, tay đặt trên mạch của Trương Tiểu Muội.
Thời gian trôi qua, sắc mặt của Lưu Ly u ám.
"Điệp gia, ngươi có thể xử lý giúp không?"Lưu Ly nhìn về phía Tại Lâm.
Tình hình của Trương Tiểu Muội không tốt lắm, mà cô không muốn tất cả mọi người của Điệp gia bao gồm Điệp Trúc Lam sống dễ chịu dù chỉ nửa ngày, vì vậy mới hỏi Tại Lâm.
"Đương nhiên."Tại Lâm gật đầu.
Chủ mẫu dặn dò, đừng nói là một Điệp gia, cho dù là một trăm, một nghìn Điệp gia, hắn cũng có thể xử lý giúp.
Động vào chủ mẫu, vậy thì những người đó nhất định phải gánh chịu sự trừng phạt đáng phải gánh chịu.
Tại Lâm không vội vàng rời đi mà cởi áo ngoài trên người ra khoác lên người Trương Tiểu Muội đang ở trong vòng tay của Lưu Ly, sau đó cùng Lưu Ly rời khỏi Trần phủ.
Lúc này, Trần gia đang hỗn loạn, mà xung quanh là một mảng yên ắng.
Hai người Lưu Ly vừa mới đi ra khỏi viện của Trần Duy, bèn có hai người nha dịch đến, sau khi chào hỏi xong với hai người, hai nha dịch bèn đi về phía phòng của Trần Duy, không lâu sau liền nghe thấy tiếng hét chói tai kinh hồn của Trần Duy.
Lưu Ly và Tại Lâm không dừng lại, lúc ra đến cửa bèn nhìn thấy mấy tên nha dịch và lính đi tuần, còn có mấy người ăn mặc như thị vệ đã khống chế toàn bộ người nhà họ Trần.
Có một tên nha dịch nhận ra Lưu Ly bèn tiến lên trước nói với Lưu Ly: "Đại nhân bọn ta rất nhanh sẽ tới đây, Lưu nương tử có thể đợi một chút không?"
Hóa ra, trong số những người đang bắt người này, ngoại trừ mấy tên nha dịch vừa vặn đến Trấn Biên Lư làm việc, những lính tuần và thị vệ khác đều là chắp vá tạm thời, lúc này e rằng Quách Tế Chung đã nhận được tin và đang trên đường tới.
"Làm phiền vị đại ca này rồi, tình trạng của đứa nhỏ không tốt, tôi phải đưa đi chữa trị."Lưu Ly giải thích với sắc mặt hòa dịu.
Nha dịch không ngăn cản, chỉ nói: "Đại nhân bọn ta nhất định sẽ trừng trị những người này theo pháp luật, mong Lưu nương tử yên tâm."
Lưu Ly chỉ gật đầu với người đó rồi bước ra khỏi Trần phủ.
Bên ngoài cửa Trần phủ, tất cả mọi người của Trương gia ngoại trừ Trương Hạnh Huệ đều đã đến, ai nấy đều đầy vẻ lo lắng đứng chờ ở đó, thường xuyên nhìn vào bên trong Trần phủ.
Nhìn thấy Lưu Ly bế Trương Tiểu Muội ra, tất cả mọi người của Trương gia đều lo lắng vây quanh đến, thế nhưng sau khi nhìn thấy tình trạng bi thảm của Trương Tiểu Muội, mọi người hoặc là tái nhợt sắc mặt hoặc là hai mắt đỏ hoe.
"Đáng chết..." Trương Trần Thị nhìn cháu gái của mình một bên mặt sưng đỏ, một bên mặt tái nhợt, mặc dù trên có khoác áo của Tại Lâm nhưng vẫn có thể nhìn thấy y phục rách nát phía trong, nhất thời đau lòng, sau khi kêu lên một câu như vậy bèn ngất xỉu, cả người ngả về sau, may mà được Trương Nhị Lang kịp thời đỡ lấy.
Mà đôi mắt của Trương Đại Lang nhìn chằm chằm Trương Tiểu Muội, trong mắt tràn đầy oán hận.
Rõ ràng, sự oán hận đó nhắm vào Điệp Trúc Lam hoặc là Điệp gia.
"Ta đi liều mạng với bọn họ!" Trương Đại Lang gầm lên một tiếng và quay người muốn rời đi.
"Chờ đã..." Lưu Ly lên tiếng ngăn lại.
Trương Đại Lang quay đầu lại, vẻ mặt đầy đau khổ: "Lưu Ly muội, cảm ơn muội đã cứu Tiểu Muội, thân thể của Tiểu Muội cũng giao cho muội chăm sóc rồi, ta... lần này ta không thể bỏ qua cho bọn họ như vậy."
Nghe thấy vậy, Lưu Ly chỉ bình tĩnh nhìn Trương Đại Lang: "Không bảo huynh tha cho ai cả, chỉ là bảo huynh dẫn theo Tại Lâm mà thôi."
Tại Lâm bước ra và đi về phía Trương Đại Lang.
Trương Đại Lang nhìn Lưu Ly với vẻ cảm kích, xoay người rời đi.
Lúc này Lưu Ly mới nhìn về phía người nhà họ Trương: "Mau đi thôi, tình hình của Tiểu Muội không được lạc quan."
Nói xong, Lưu Ly dẫn đầu lên xe ngựa.
Khi Trương Đại Tú chuẩn bị bế Trương Trần Thị vào xe ngựa, Trương Trần Thị tỉnh dậy, miệng hét tên của Trương Tiểu Muội.
Khi nhìn thấy Trương Tiểu Muội nằm trong vòng tay của Lưu Ly trong xe ngựa, Trương Trần Thị lại bật khóc, cho đến khi Lưu Ly kịp thời nói ra rằng Trương Tiểu Muội vẫn chưa bị vấy bẩn mới đỡ hơn một chút.
Về những mặt khác, khi Lưu Ly nhìn thấy vẻ đau lòng của Trương Trần Thị khi nhìn những vết thương trên người của Trương Tiểu Muội, cô lựa chọn tạm thời không nói ra.
Mà ở bên kia, Âu Dương Diệp lần đầu tiên giữ trẻ một mình mà đã giữ hai người một lúc, cũng có chút vò đầu bứt tai.
Làm thế nào để ở cùng với hai đứa trẻ năm tuổi?
Đang chờ lời giải đáp, rất gấp!
"Bình Bình Yên Yên, hay là chúng ta chơi trò chơi đi?" Suy nghĩ hồi lâu, Âu Dương Diệp chuẩn bị phá vỡ sự im lặng ngượng ngùng.
Ba người bọn họ đã nhìn nhau rất lâu rồi, nếu không tìm được việc gì làm, hắn cảm thấy hắn sẽ chết trẻ mất.
Ừ, là chết vì ngượng ngùng.
"Ấu trĩ!"Bình Bình xoay người, đi vào phòng lấy ra một cuốn sách, lặng lẽ lật từng trang.
Âu Dương Diệp: "..." Nhìn về phía Yên Yên.
Yên Yên cười híp mắt, nói: "Được ạ."
Ngay khi Âu Dương Diệp thở phào nhẹ nhõm, Yên Yên tiếp tục hỏi: "Âu Dương thúc thúc có thể chơi trò bay lượn trên bầu trời với cháu được không?"
Âu Dương Diệp: "... Không được."
Hắn là thương nhân, nhiều lắm cũng chỉ biết chút võ bảo vệ mình, không thể bay lên trời được.
Sau đó, Âu Dương Diệp thành công nhận được ánh mắt khinh bỉ từ Yên Yên.
Ngay khi Âu Dương Diệp muốn nói gì đó bù đắp, Yên Yên đã khôi phục nụ cười thiên thần trên mặt: "Vậy được, chúng ta chơi trò khác đi."
Nghe vậy, Âu Dương Diệp thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn lại không nhìn thấy sự gian xảo trong mắt Yên Yên.