Lưu Ly lo lắng cho Trương Hạnh Huệ, nhưng thấy trời sắp tối rồi, hơn nữa hai đứa bé cũng ở bên cạnh, nếu như lúc này cô đi lên huyện cũng không thực tế.
Hơn nữa, Lưu Ly nghĩ đến một chuyện.
Chiếc trâm của Hạnh Huệ là tang vật, vậy vòng ngọc trong tay mình thì sao?
Bởi vì những chuyện này, Lưu Ly bảo Trương Nhị Lang đánh xe ngựa về thôn trước.
Xe ngựa vừa mới dừng lại ở trước căn nhà mới, Trương Nhị Lang lập tức cáo biệt, trở về nhà, Lưu Ly biết Trương Nhị Lang về nhà để thông báo với người trong nhà.
Lưu Ly cũng không chậm chễ, sau khi trở về nhà, lập tức đi đến tủ quần áo.
Chỉ là, lúc cô mở chiếc hộp trong tủ quần áo ra, bên trong lại trống không.
Vòng ngọc đâu?
Lưu Ly động nhiên nhớ đến ngày diễn ra buổi tiệc về nhà mới, mấy người nhà họ Lưu đã từng đi vào phòng của cô, lẽ nào vòng ngọc đã bị bọn họ lấy đi?
Lúc Lưu Ly đang nghĩ như vậy, nên ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Lưu Ly đoán có lẽ là người nhà họ Trương, nên đi qua mở cửa.
Vừa mở cửa ra, không ngoài dự đoán, cả nhà họ Trương đã đứng ở cửa, ngoài Tiểu Muội ra thì những người khác đều có mặt, bao gồm cả Trương Đại Lang gần đây chân đã gần khỏi.
"Lưu Ly, có thể cho chúng ta mượn xe ngựa của cháu không?"
Trương Trần Thị nhìn thấy Lưu Ly, khuôn mặt tràn đầy sự cầu xin nhìn cô, có cảm giác rất hoang mang sợ hãi.
Lưu Ly đang định lên tiếng, lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng móng ngựa và càng xe.
Bây giờ trời đã rồi, nhưng vẫn chưa tối hoàn toàn, lúc tất cả mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, có thể nhìn thấy rõ ràng đó là một nhóm sai nha.
Hơn nữa, những sai nha kia đang đi về phía bọn họ, đi vào trong làng.
Lưu Ly nghĩ đến chiếc vòng ngọc đã bị mất kia, vẻ mặt nặng nề, nhưng theo bản năng nhìn về phía Bình Bình và Yên Yên.
Lúc này, Bình Bình và Yên Yên cũng đã nhìn thấy sai nha, bọn chúng tuy vẫn còn nhỏ, nhưng lúc này dường như vẫn nhận ra điều gì đó, trên khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng.
Thấy mẹ nhìn về phía bọn chúng, hai đứa bé đồng thời đến gần Lưu Ly, một trái một phải nắm lấy tay Lưu Ly, nắm rất chặt, tỏ rõ tâm trạng của bọn chúng lúc này.
Lưu Ly muốn an ủi hai đứa bé, nhưng chưa kịp làm gì, sai nha đã đến gần.
Nhìn một đám người đứng trước cửa, sai nha nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Lưu Ly.
"Ngươi chính là Lưu Ly, Lưu nương tử của thôn Đại Vĩ?"
Sai nha hỏi câu này, cả đoàn người nhà họ Trương đều lo lắng nhìn về phía Lưu Ly, hai đứa bé chuyển từ nắm tay sang ôm.
Trong lòng Lưu Ly cảm động, nhưng vẫn không hề sợ hãi nhìn về phía sai nha: "Tôi chính là Lưu Ly."
Sai nha kia lại chắp tay về phía Lưu Ly: "Lưu nương tử có liên quan đến một vụ án giết người, mời cô đi đến huyện một chuyến."
Thái độ của sai nha rất kỳ lạ, không giống đến bắt phạm nhân, đối xử với Lưu Ly có chút khách khí.
"Tiểu nữ vẫn không hiểu, mong sai nha đại ca giải thích rõ ràng." Lưu Ly nói, nhẹ nhàng rút ra khỏi bàn tay đang ôm lấy mình của hai đứa bé, từ trong tay áo lấy ra một miếng bạc vỡ đưa qua.
Sai nha kia cũng không từ chối, lập tức nhận lấy.
"Hai ngày trước trong cửa tiệm xuất hiện một chiếc vòng, chiếc vòng đó là của một cô nương ở tửu hồng lâu, quan huyện điều tra ra Trương Đỗ Quyên của thôn mấy người, Trương Đỗ Quyền kia khai chiếc vòng kia lấy ở nhà ngươi, quan huyện của chúng tôi mới sai sai nha đến hỏi Lưu nương tử cô."
Sai nha vừa nói ra câu này, Lưu Ly nghĩ đến vẻ mặt hoảng loạn của Trương Đỗ Quyên lúc ở nhà cô ngày hôm đó.
Hóa ra, chiếc vòng kia lại bị Trương Đỗ Quyên trộm mất.
Cô chỉ nghĩ Trương Đỗ Quyên đào góc tường trước mặt cô, mà cũng không nghĩ nhiều.
Đối với Trương Đỗ Quyên kia, Lưu Ly từ không thích đã chuyển thành căm ghét.
"Cảm ơn sai nha đại ca đã giải thích, chỉ là trong nhà vẫn còn hai đứa trẻ, không biết có thể châm chước để tôi sắp xếp ổn thỏa không?" Sau khi hiểu ngọn ngành sự việc, Lưu Ly lập tức nói.
Chuyến này dù sao cô vẫn phải đi, bây giờ đi có lẽ còn có thể gặp được Hạnh Huệ.
Chỉ là nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Bình Bình và Yên Yên, trong lòng cô vô cùng khó chịu.
Sai nha nghe thấy lời này của Lưu Ly, đương nhiên sẽ không ngăn cản.
Lưu Ly dẫn hai đứa nhỏ và cả nhà họ Trương vào nhà, nhờ người nhà họ Trương chăm sóc giúp hai đứa nhỏ.
Cả quá trình, hai đứa nhỏ đều nắm chặt tay áo Lưu Ly, không nói gì, mà mấy người nhà họ Trương, khuôn mặt ai cũng tràn đầy sự lo lắng.
"Đó là …chiếc vòng và chiếc trâm kia lấy từ nhà họ Điệp?"
Đúng lúc này, Trương Đại Tú vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.
Thấy Lưu Ly gật đầu, vẻ mặt Trương Đại Tú trở nên nặng nề.
Lưu Ly thấy vậy an ủi: "Chú yên tâm đi, chuyện này liên quan đến cả cháu và Hạnh Huệ, bọn cháu sẽ không có chuyện gì đâu.". Truyện Điền Văn
Cuộc đối thoại này của hai người, Trương Nhị Lang có thể hiểu được, vẻ mặt đột nhiên trở nên kích động: "Là Điệp lão tam, ta đi tìm hắn."
Nói xong, Trương Nhị Lang lao ra bên ngoài.
Trương Đại Lang ngăn lại, nhưng không ngăn được, ngược lại còn loạng choạng vì bị xô phải.
"Con đứng lại." Trương Đại Tú trầm giọng nói.
Trương Nhị Lang dừng lại, nhưng không quay đầu lại: "Ba, chuyện do ai làm thì người đó phải chịu, dựa vào cái gì bắt người khác chịu tội?"
"Nếu như là hắn, vậy con đi làm gì? Tự tìm cái chết?" Khuôn mặt Trương Đại Tú nghiêm khắc, có chút uy nghiêm của một người chủ gia đình.
Lưu Ly thấy vậy cũng lên tiếng: "Những thứ này quan huyện sẽ tự định đoạt, nếu như huynh đi, sợ là sẽ đánh rắn động cỏ."
Lời nói của Trương Đại Tú và Lưu Ly khiến Trương Nhị Lang bình tĩnh lại, nhưng khiến hắn ta tức giận, đấm vào bức tường bên cạnh.
Trong sân rất yên tĩnh, Lưu Ly im lặng dẫn hai đứa bé đi vào trong nhà.
"Oa…"
Vừa vào nhà, Yên Yên vẫn luôn ngầm chịu đựng im lặng không lên tiếng, đột nhiên bật khóc thành tiếng.
Lưu Ly cúi đầu, thấy Bình Bình mắt cũng đỏ hoe.
Lưu Ly đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng.
Hai đứa bé này chắc chắn đã bị dọa sợ rồi.
Lưu Ly ngồi xổm xuống, ôm hai đứa bé vào lòng.
"Có tin tưởng mẹ không?"
Mặc dù hai đứa bé chần chừ một lúc, nhưng vẫn gật đầu một cách vô cùng chắc chắn.
"Vậy mẹ nói, mẹ chỉ đi cứu dì Hạnh Huệ về thôi, các con có tin không?" Lưu Ly lại hỏi.
"Oa, con không muốn mẹ đi, Yên Yên không muốn rời khỏi mẹ." Yên Yên ôm chặt lấy Lưu Ly, khóc vô cùng thương tâm.
Bình Bình bĩu môi: "Mẹ nói dối." Ánh mắt ủy khuất lên án.
Nếu như hoàn cảnh không đúng, hai đứa bé như thế này có thể khiến trái tim của Lưu Ly tan ra.
"Mẹ cũng không muốn rời khỏi Bình Bình và Yên Yên, nhưng mẹ là người lớn, chuyện của mình thì phải tự xử lý." Lưu Ly vô cùng kiên nhẫn: "Mẹ cũng không lừa hai đứa, chuyện này không liên quan gì đến mẹ, mẹ chỉ cần đi đến nói rõ tình hình với quan huyện là xong, sau khi nói rõ mọi chuyện, mẹ sẽ trở về."
Những lời này của Lưu Ly khiến Yên Yên dừng khóc, những vẫn thút thít.
Còn Bình Bình, bàn tay nhỏ đang nắm thành quyền cũng buông lỏng ra, khuôn mặt tràn đầy sự nghiêm túc nhìn mẹ mình: "Con sẽ chăm sóc muội muội thật tốt."
Lưu Ly thấy Bình Bình như vậy, đột nhiên quay mặt đi.
Vành mắt cay cay, muốn khóc, nhưng không muốn để hai đứa bé nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác này của cô.
"Mẹ, ba ngày!"
Đúng lúc này, giọng nói của Bình Bình lại truyền đến, trong giọng nói non nớt mang theo sự cương quyết.
Lưu Ly nghi hoặc quay đầu lại, thấy Bình Bình giống như ông cụ non nghiêm túc nhìn mình, một suy nghĩ không được tốt đột nhiên xuất hiện trong đầu.
"Mẹ, ba ngày sau, nếu như mẹ không trở về, con sẽ dẫn muội muội đến huyện tìm mẹ."