"Nếu nàng mà là lang băm, thì lão phu có tới đây lại càng không có tác dụng gì."
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói nghiêm túc và già nua.
Vừa quay đầu lại, thì thấy một người đàn ông đang sốt ruột chạy ra ngoài mang theo Tôn lão của Nhân Thọ Đường đi đến.
Lúc này vẻ mặt Tôn lão không vui, mà người đàn ông kia lại là vẻ mặt luống cuống cùng với ảo não.
Người đàn ông, cũng chính là Ngô Cương, hắn mặc dù không biết Tôn lão cùng người phụ nữ trong phòng này có quan hệ gì, nhưng vừa rồi trong phòng nàng dâu nhà mình nói chuyện hắn cũng đều nghe được, sắc mặt Tôn lão lúc ấy lập tức không tốt, thoạt nhìn bộ dáng rất tức giận, hắn ở một bên nhìn trong lòng cũng run sợ.
Hiện giờ hiển nhiên, Tôn lão này đang tức giận.
Trương Tiểu Anh nằm trên giường hiển nhiên là không nhận thấy được cảm xúc của Tôn lão, nhìn thấy Tôn lão, lập tức giống như là nhìn thấy rơm rạ cứu mạng, chống người dậy khẩn cầu nói: "Tôn lão đại phu, cầu xin ông, cứu con của ta, ta không thể không có đứa nhỏ này nữa."
Bà lão cũng là trực tiếp hướng Tôn lão quỳ xuống: "Tôn đại phu, cứu cứu cháu trai của ta, van cầu ông cứu lấy tôn nhi của ta."
Hiển nhiên, lời Tôn lão nói lúc đi vào đôi mẹ chồng nàng dâu này đều không nghe lọt vào tai.
Mà người phụ nữ Phan Yến Oanh vẫn đứng ở một bên kia không lên tiếng thì vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lưu Ly, trong mắt có vài phần hoài nghi.
"Thứ cho lão phu nói thẳng, tình huống này của con dâu nhà ngươi lão phu cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, lão phu lúc trước không có cách nào, hôm nay vẫn như cũ là không có cách, lão phu đến đây chỉ là nhìn xem tình hình của người mẹ đang mang thai." Tôn lão vẻ mặt nghiêm túc, ăn ngay nói thật.
Trương Tiểu Anh và bà lão nghe vậy thì vẻ mặt trắng bệch, một bộ dáng bị đả kích lớn.
"Nhưng mà…"
Đúng lúc này, Tôn lão lại mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Lưu Ly.
Lưu Ly nhìn Tôn lão, biết Tôn lão muốn nói gì, nhanh chóng mỉm cười đáp lại.
Có người thay cô ra mặt, tất nhiên cô sẽ không nói thêm cái gì.
Tôn lão thấy Lưu Ly không có ý kiến, lúc này dưới sự chờ đợi của một nhà họ Ngô, tiếp tục mở miệng nói: "Nếu nói có một người có thể bảo vệ đứa nhỏ trong bụng nàng ta, nếu không phải nàng thì không còn ai khác."
Đang khi nói chuyện, Tôn lão chỉ vào Lưu Ly.
Đối với Lưu Ly, thì Tôn lão đầy tin phục.
Có thể cứu đứa nhỏ nghẹn đến hít thở không thông, cũng có thể khiến cho con gái nhà họ Nhiêu thuận lợi sinh hạ song thai, còn có thể chế ra loại hạt thần dược cảm mạo này, càng phân biệt được hai loại bệnh trạng phong hàn cùng với phong nhiệt, còn có thể làm ra thuốc trị bệnh gút, người như thế, ở trong mắt Tôn lão đã sớm tồn tại vượt quá tầm thường rồi.
Thậm chí, năng lực của Lưu Ly trong mắt Tôn lão còn mạnh hơn cháu trai ông ta vài phần.
Nhân vật như vậy lại bị người ta gọi là lang băm, điều này làm cho trong lòng ông ta rất không thoải mái.
Nếu không phải tình huống đối phương nguy cấp, ông ta cũng sẽ không có thái độ tốt như vậy.
Mọi người trong phòng nghe Tôn lão nói xong, tất cả đều vẻ mặt không thể tin được nhìn Lưu Ly, trái lại Lưu Ly, lúc này vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Bà lão cùng với Trương Tiểu Anh trong lúc nhất thời bị lời nói của Tôn lão chấn động vẫn chưa hoàn hồn, ngược lại Ngô Cương là người đầu tiên phục hồi tinh thần lại, hướng về phía Lưu Ly quỳ xuống: "Nữ thần y, cầu ngươi cứu con của ta."
Bà lão cũng lấy lại tinh thần, hướng về phía Lưu Ly quỳ xuống thỉnh cầu.
Mà Trương Tiểu Anh lúc này cũng đã tiêu hóa được sự thật mà Tôn lão nói, vẻ mặt xấu hổ nhìn về phía Lưu Ly: "Nữ thần y, cầu xin ngài rộng lượng tha thứ cho ta, là ta… ta … ta không biết xấu hổ. Xin lỗi…"
Càng nói, Trương Tiểu Anh càng xấu hổ.
Lưu Ly cũng không có thói quen có người quỳ cô, nhưng cũng không nói thêm cái gì, trực tiếp đưa linh tuyền trong tay đưa ra, sau đó lấy giấy bút bắt đầu viết phương thuốc.
Ngô thù du mười gram, phục linh sáu mươi gram, thược dược bạch thuật chín mươi gram, cam thảo ba mươi mốt gram, mạch môn đông năm gram.
Chỉ chốc lát sau, một đống dược liệu đã hiện lên trên giấy.
Sau khi viết xong, Lưu Ly cũng không ở lại lâu, giao phần tiếp theo cho Tôn lão rồi đi ra ngoài.
Cô chỉ tới nơi này giúp đỡ, việc đã xong, cô không cần phải ở lại lâu.
Về phần đứa nhỏ trong bụng kia, có linh tuyền, tin tưởng cũng sẽ không có việc gì.
"Nữ thần y, hãy đợi đã!"
Ngay khi Lưu Ly muốn bước ra cửa lớn, Phan Yến Oanh chạy chậm đuổi theo.
Lưu Ly dừng bước, nhìn về phía Phan Yến Oanh, trong mắt mang theo ý hỏi.
"Nữ thần y, ta đã nhiều năm không mang thai, người có thể giúp ta xem một chút hay không?" Phan Yến Oanh vẻ mặt chờ đợi nhìn Lưu Ly.
Lưu Ly: "…" Gặp mặt một lần đã tìm cô nhờ xem bệnh, cái này cũng tùy tiện quá đi?
Nhìn ra suy nghĩ của Lưu Ly, Phan Yến Oanh có chút không biết xấu hổ, rồi lại vẻ mặt u sầu mở miệng: "Ta thành thân năm năm, đi xem bệnh bốn năm, nhưng đến nay vẫn chưa có con nối dõi."
Nói xong Phan Yến Oanh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, xem ra vì chuyện này mà vô cùng hao tổn tinh thần.
Nghe vậy Lưu Ly hiểu rõ, đây coi như là bệnh cấp bách tìm thầy thuốc không bỏ qua một chút cơ hội nào đi?
Đối với suy nghĩ của Phan Yến Oanh, Lưu Ly không cách nào cảm động lây, nhưng cũng hiểu được.
Hơn nữa ấn tượng đầu tiên của Lưu Ly đối với Phan Yến Oanh kỳ thật cũng không tệ, cho nên cũng không từ chối: "Vươn tay ra."
Phan Yến Oanh vẻ mặt kinh ngạc mà vui vẻ vươn tay của mình ra, Lưu Ly đặt tay lên cổ tay Phan Yến Oanh.
Ngay từ đầu sắc mặt Lưu Ly không thay đổi, nhưng rất nhanh vẻ mặt Lưu Ly liền lộ ra vài phần kì quái.
Phan Yến Oanh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Ly, trong lòng không khỏi nhảy dựng lên: "Cái này... Nhưng ta…" Phan Yến Oanh còn chưa nói xong hốc mắt đã đỏ lên, nhưng vẫn cắn chặt hàm răng, bộ dáng kìm nén không khóc.
"Ngươi dẫn ta đến nhà ngươi xem một chút." Nhìn bộ dáng làm bộ kiên cường của Phan Yến Oanh, trong lòng Lưu Ly khẽ thở dài, nói một câu như vậy.
Mặc dù Phan Yến Oanh không biết vì sao Lưu Ly lại muốn đến nhà nàng ta, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Nhà của Phan Yến Oanh ở ngay sát vách nhà của Ngô Cương, ra cửa là tới.
Sau khi đi vào, rất nhanh có thể nhìn thấy nhà của Phan Yến Oanh lớn hơn nhà của Ngô Cương rất nhiều, cũng tinh xảo hơn rất nhiều.
Lưu Ly lại không có thời gian rảnh rỗi đánh giá bố cục của căn phòng này, mà là để cho Phan Yến Oanh dẫn mình đi xem xung quanh.
"Nhưng có gì không ổn sao?" Vẻ mặt Phan Yến Oanh lo lắng.
Lúc này Phan Yến Oanh đã dẫn theo Lưu Ly đi dạo một vòng quanh nhà nàng ta, chỉ còn thiếu phòng ngủ.
Mà những chỗ này, Lưu Ly cũng không thấy có gì dị thường, liền nói: "Có thể đến phòng ngủ của ngươi không?"
Phan Yến Oanh vừa nghe, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Sau khi vào phòng ngủ, Lưu Ly phát hiện trong phòng ngủ bố trí rất ấm áp, bên trong hết thảy đều gọn gàng ngăn nắp, trên bàn còn bày biện hoa dại tầm thường, có thể thấy được nữ chủ nhân căn phòng này là một người yêu cuộc sống.
Lưu Ly ở trong phòng ngủ dạo qua một vòng, sau đó liền đi tới bên giường.
Sau khi ánh mắt tìm kiếm một vòng, tầm mắt Lưu Ly liền rơi vào một cái gối đầu. Ngôn Tình Cổ Đại
Cầm lấy gối đầu, Lưu Ly nhẹ nhàng ngửi ngửi, có mùi hoa.
Phan Yến Oanh đối với động tác của Lưu Ly rất là khó hiểu, thấy cô đang ngửi cái gối bình thường mình hay dùng, liền nói: "Ta là người thích hoa, bên trong cái gối này ta có nhét hoa khô."
Lưu Ly không nói gì, cũng không quay đầu lại nhìn Phan Yến Oanh, mà là cẩn thận phân biệt mùi hương hỗn loạn trong hương hoa.
Thật lâu sau, Lưu Ly đặt gối xuống, trong mắt mang theo vài phần hiểu rõ.