“Ám Ngũ…” Ám Thất muốn nói chuyện, nhưng không biết nên nói gì.
“Ta đi cầu xin chủ mẫu.” Ám Bát mở miệng.
Ám Ngũ muốn ngăn cản, nhưng Ám Bát đã rời đi rồi.
Ám Ngũ nhìn bóng người của Ám Bát cười khổ, lại cái gì cũng không nói.
Người hiểu chủ tử đều biết, đến Hổ Nhai, đã là chủ tử đặc biệt khai ân rồi.
Tuy nhiên, trên thực tế Cố Tại Ngôn hạ lệnh như vậy, không phải khai ân.
Mà là Ám Ngũ muốn nhìn Lưu Ly đối phó hổ như nào, vậy thì hắn cho hắn ta đến Hổ Nhai nhìn cho đủ, như vậy mà thôi.
Chỉ có điều, người đối phó hổ đó đổi thành Ám Ngũ mà thôi.
Lúc này, Lưu Ly đã bước vào trong căn nhà tranh.
Chỉ là mới vừa đi vào thì nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc nức nở.
“Tiểu Cúc, Tiểu Cúc số khổ của mẹ…”
“Tứ tỷ… Hu hu, tứ tỷ tỷ tỉnh đi mà…”
Nghe thấy âm thanh này, Lưu Ly nói không tốt trong lòng, không thèm nghĩ ngợi, chạy vào phòng.
Mới vừa vào phòng thì nhìn thấy người của tứ phòng đều vây quanh Lưu Tiểu Cúc trên giường, mà sắc mặt của Lưu Tiểu Cúc trắng bệch.
“Các người tản ra hết.” Lưu Ly quát một tiếng.
Người này cho dù sống, bị vây như vậy, cũng sẽ chỉ còn nửa hơi thở.
Bốn người của tứ phòng có ai tính người đó, sau khi nghe thấy tiếng quát tức giận của Lưu Ly thì đều vô thức tránh ra.
Lưu Ly lúc này mới đi tới bắt mạch cho Lưu Tiểu Cúc.
Mất rồi!
Trên tay lại lạnh toát.
Lại đi nghe nhịp tim của Lưu Tiểu Cúc, mới đầu vì tiếng hít thở, cô cái gì cũng không nghe thấy.
Nhưng rất nhanh cô vẫn nghe thấy tiếng nhịp tim hơi yếu đó.
Có nhịp tim, vậy thì chứng tỏ người còn cứu được.
“Các người ra ngoài, mau!” Lưu Ly không kịp giải thích, trực tiếp đuổi người.
Lưu Đại Thọ và Vương thị nhìn nhau, không biết phải làm sao mới được.
Khi Lưu Ly có chút mất kiên nhẫn, Lưu Sự Vĩ đã mở miệng: “Cha mẹ, chúng ta ra ngoài thôi, để Ly tỷ cứu tứ tỷ.”
“Phải, cha mẹ chúng ta ra ngoài, Ly tỷ nhất định có thể cứu tứ tỷ.” Lưu Phúc Vĩ phụ họa.
Lưu Đại Thọ và Vương thị lúc này không có trì hoãn nữa, vội vàng rời khỏi phòng.
Đợi sau khi hai người rời đi, Lưu Ly lúc này từ trong phòng lấy ra công cụ luyện thuốc của mình ở một góc, bắt đầu luyện thuốc.
Không bao lâu sau, mùi thuốc sộc tới.
Lưu Ly đầu tiên đút cho Lưu Tiểu Cúc thuốc có thêm nước linh tuyền, sau đó lại dùng bã của thuốc, đắp lên vết thương ở trên trán Lưu Tiểu Cúc, Lưu Ly lúc này mới thở phào.
Chỉ là cô không có lập tức rời đi, đợi tới khi mạch tượng của Lưu Tiểu Cúc ổn định, nhiệt độ trên người dần dần tăng lên, Lưu Ly mới mở cửa phòng ra.
Dưới ánh mắt tha thiết của mấy người tứ phòng, Lưu Ly lạnh nhạt mở miệng: “Cô ta tạm thời không sao rồi.”
Nói xong, Lưu Ly rời đi trong lời nói và ánh mắt cảm kích của người tứ phòng.
Nhìn bầu trời hơi sáng, Lưu Ly ngáp một cái.
Trời sắp sáng rồi, cô phải trở về nghỉ ngơi.
Chỉ là mới đi ra khỏi nhà tranh, Lưu Ly bèn cảm nhận được xung quanh mình hình như có người.
“Ai? Ra đây?”
Lưu Ly mặt mày nghiêm nghị quát vào bóng tối, trong lòng rất phòng bị.
Ám Bát từ trong bóng tối đi ra, quỳ xuống trước Lưu Ly: “Xin chủ mẫu hãy cứu Ám Ngũ…”
…
Trời sáng rồi, trong nhà mới lại yên ắng khác thường.
Lưu Ly mở mắt ra, lại thấy mặt trời đã lên cao, không khỏi từ trên giường giật mình ngồi dậy.
Cô vậy mà ngủ lâu như vậy!
“Cốc cốc cốc---”
Vào lúc này, Lưu Ly nghe thấy tiếng gõ cửa.
Nhanh chóng chỉnh trang lại bản thân rồi chuẩn bị đi ra mở cửa, Lưu Ly lại nghe thấy tiếng bước chân.
Đây là… ai tới nhà rồi?
Nhưng nhiều tiếng bước chân như vậy, sẽ là ai?
Mang theo nghi hoặc, Lưu Ly đi ra khỏi phòng, lại vừa hay nhìn thấy mấy quan sái uy phong đi vào phòng khách, hơn nữa còn chuẩn bị đi về phía dãy phòng phía sau.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Lưu Ly có hơi ngẩn người, lại vô thức hỏi ra miệng.
Các quan sai dừng lại, trong ánh mắt nhìn Lưu Ly mang theo sự kinh diễm, nhưng cũng rất nhanh thu liễm lại, có một quan sai giống người cầm đầu lúc này mở miệng nói: “Chúng tôi nhận được báo án, nhà này có kẻ trộm đi vào trộm đồ, phu nhân lẽ nào không biết?”
Lưu Ly: “…” Nhà cô có kẻ trộm vào, cô sao không biết vậy?
Vô thức ánh mắt của Lưu Ly nhìn sang Cố Tại Ngôn vừa đi vào.
Thấy trên mặt Cố Tại Ngôn không có bất cứ sự khác thường nào, Lưu Ly đột nhiên hiểu rồi.
Xem ra hôm qua cô không có ở nhà, trong nhà đã có người vào.
“Vất vả cho các vị đại nhân rồi!” Lưu Ly chỉ nói như vậy.
“Không vất vả, không vất vả, giúp mọi người làm việc là chuyện chúng ta nên làm.” Quan sai vội xua tay.
Vị phu nhân trước mắt nhìn bình thường, nhưng bọn họ lại rất rõ, đây là bọn họ không đắc tội nổi.
Lưu Ly mỉm cười, sau đó đi theo Cố Tại Ngôn tới gian phòng phía sau.
Nhìn thấy ba người nằm trên đất, Lưu Ly nhìn sang Cố Tại Ngôn, lại không lên tiếng.
Cô biết Cố Tại Ngôn làm ra trò sính lễ là vì để người của nhà tổ Lưu gia cắn câu, nhưng không ngờ bọn họ lại không nhịn được như vậy, nhanh như vậy đã cắn câu rồi.
Quan sai bắt tất cả Lưu Đại Quý, Lưu Đại Phú và Phạm Phương Huệ đi, cũng không biết là ai lộ tin, khi ba người bị đưa đi thì người trong thôn làng đều chạy tới xem.
“Quan gia, oan uổng, con trai của ta sao có thể làm ra chuyện trộm cắp chứ? Trong này nhất định có hiểu lầm.” Lưu lão thái xông ra ăn vạ.
Ông trời biết, khi biết hai con trai của mình đều bị quan sai bắt, bà ra bị dọa cho mất hồn, suýt nữa quy thiên.
“Có oan uổng hay không, đợi sau khi huyện thái gia của chúng tôi thẩm vấn thì sẽ biết, bà tránh ra.” Quan sai đối mặt với Lưu lão thái, không hề khách sáo.
Lưu lão thái chỉ là người bình thường, đâu thể không sợ quan sai chứ?
Đối mặt với quan sai không khách sáo, Lưu lão thái chỉ đành tránh đường, lại không ngừng khóc lóc.
Nhìn thấy cảnh như này, những người có tâm tư đối với ngân lượng trong nhà của Lưu Ly ở trong thôn cũng lập tức biến mất.
Đợi quan sai đi khỏi, Lưu lão thái từ trên đất bò dậy, trực tiếp lao tới túm lấy Lưu Ly.
“Đồ súc sinh, là cô, là cô hại con của ta bị bắt có phải không?
Không đợi Lưu Ly tránh, Cố Tại Ngôn đã chặn ở trước mặt Lưu Ly, hơn nữa còn khóa cổ tay của Lưu lão thái lại.
“Bà dám đánh nàng ấy thử xem?” Giọng điệu của Cố Tại Ngôn mang theo sự uy hiếp, ánh mắt lạnh lẽo.
Lưu lão thái đâu thể chịu được khí thế như này, lập tức bị dọa rùng mình.
Cố Tại Ngôn ghét bỏ hất tay của Lưu lão thái ra, khí áp quanh người vẫn rất thấp.
“A, không sống nữa, tất cả đều bắt nạt bà già này, cho dù có văn thư cắt đứt, nhưng ta suy cho cùng cũng là bà của bọn họ, cái đồ bất hiếu sẽ bị trời đánh…”
Lưu lão thái ở trước mặt các thôn dân bắt đầu làm trò một khóc hai quậy ba thắt cổ.
Tuy nhiên, Cố Tại Ngôn không thèm liếc nhìn bà ta, chỉ nói một câu với thôn dân ở xung quanh: “Các vị, hôm nay thứ cho không tiếp đón.”
Nói xong, Cố Tại Ngôn kéo Lưu Ly đi vào nhà mới, hơn nữa ở trước mặt mọi người đóng cánh cửa dày nặng lại.
Lưu lão thái tức chết, nhưng bà ta có thể làm gì? Đương sự không ở đây, bà ta khóc cho ai xem? Chuyện khẩn cấp là cứu Đại Phú Đại Quý ra mới đúng.
Còn Phạm Phương Huệ, lúc này hoàn toàn bị Lưu lão thái phớt lờ, con dâu đâu thể quan trọng bằng con trai chứ?
Tin tức truyền đi rất nhanh, không bao lâu sau thì truyền tới trong huyện.
Lưu Kim Vĩ sau khi biết cha mẹ của mình còn cả nhị thúc bị quan sai bắt thì vừa tức vừa giận vừa lạnh lòng.
Nếu tội danh của bọn họ được chứng thực, kỳ thi khoa cử của hắn sẽ hết hy vọng.
Nghĩ như vậy, Lưu Kim Vĩ bắt đầu chạy khắp nơi, lợi dụng mối quan hệ và tài nguyên mà hắn có thể dùng, và tiền bạc mà Lưu lão thái kêu người mang tới, nghĩ rằng có thể cứu người ra.
Nhưng vất vả ba ngày, khi Lưu Kim Vĩ cho rằng chuyện này không thể làm được gì thì trong nha môn lại truyền ra tin tức mới…