CHƯƠNG 16
Rất nhanh, phòng bếp đã bay ra một mùi thơm, Bình Bình Yên Yên vốn đang ngủ ngửi thấy mùi thơm thì tỉnh lại, cũng không đợi Lưu Ly gọi, hai đứa đã chạy đến phòng bếp.
“Mẹ thơm quá, Yên Yên đói đói, muốn ăn.”
Yên Yên ngẩng đầu nhỏ nhìn cái nồi trên bếp lò giản dị, ánh mắt lóe sáng rất đáng yêu.
Bình Bình khônng nói gì, chỉ nhìn nhìn cái gì đó trong nồi, môi cong cong.
Lưu Ly bị vẻ mặt của Yên Yên làm nhũn ra, cũng không nhìn ra vẻ mặt Bình Bình có gì không đúng, cười nói: “Hai đứa rửa tay trước đi, mẹ múc đồ ra cho hai đứa ăn.”
Bình Bình Yên Yên ngoan ngoãn đi rửa tay, sau đó ngoan ngoãn ngồi lên tảng gỗ trong phòng bếp.
Trong nhà không có bàn, cũng không có chén, Lưu Ly dùng ống trúc thay cho chén múc cho hai đứa con một người một chén canh nấm dại.
Yên Yên đã sớm đói bụng, không thể chờ đợi húp một ngụm.
“Ừm, ngon quá.” Nói xong, Yên Yên bắt đầu từng miếng từng miếng ăn vào.
Mà Bình Bình sau khi ăn một miếng thì mắt sáng rực lên.
Lưu Ly cũng múc cho mình thêm một chén nữa, canh nấm dại vào bụng, Lưu Ly chỉ cảm thấy cả người đều thư thái.
Đợi Bình Bình Yên Yên ăn xong canh nấm dại, Lưu Ly lại cho hai đứa một chén canh trứng gà, hai người con ăn vô cùng thỏa mãn.
Nhưng mà, lúc Lưu Ly dọn dẹp phòng bếp thì Bình Bình vẫn không chịu đi ra ngoài.
Lưu Ly thấy khác thường, nhìn về phía Bình Bình: “Sao thế? Có gì muốn nói với mẹ sao?”
Bình Bình gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn vào tầm mắt Lưu Ly: “Mẹ, chúng ta sẽ chết sao?”
“Bình Bình vì sao lại nói như vậy?” Lưu Ly rất kinh ngạc vì sao Bình Bình lại hỏi như vậy.
Bình Bình rũ đầu xuống, rầu rĩ nói: “Bình Bình biết mẹ rất mệt, Bình Bình không sợ chết.”
Thấy Bình Bình lại nhắc đến chết, Lưu Ly cuối cùng cũng cảm thấy không đúng lắm.
Bỏ công việc trong tay xuống, Lưu Ly ngồi xuống nhìn thẳng vào Bình Bình, kiên nhẫn mở miệng: “Bình Bình, mẹ cam đoan, chúng ta đều sẽ sống tốt, sẽ không chết. Chỉ là Bình Bình, con có thể nói cho mẹ biết vì sao con cảm thấy chúng ta sẽ chết không?”
Bình Bình nghe vậy, nhìn mấy cái nấm bên cạnh: “Mấy thứ đó, người trong thôn nói, ăn vào sẽ chết người.”
Bình Bình ngẩng đầu nhìn Lưu Ly, vẻ mặt nghiêm túc: “Mẹ, chúng ta thật sự sẽ không chết sao? Có phải là người trong thôn cố ý lừa gạt Bình Bình?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lưu Ly nghe vậy, yết hầu hơi cứng lại, hốc mắt chua xót.
Đứa nhỏ này, rõ ràng cho rằng nấm có độc, lại ngoan ngoãn ăn, thật là quá làm người đau lòng.
Nén nước mắt xuống, Lưu Ly khó khăn mở miệng: “Nếu Bình Bình cho rằng là có độc, sao lại ăn?”
“Bởi vì Bình Bình biết, mẹ nuôi con và em gái rất vất vả, Bình Bình không muốn mẹ vất vả.”
Nói xong, Bình Bình lại nói: “Chỉ cần ở bên cạnh mẹ, Bình Bình cái gì cũng không sợ.”
Nghe lời nói của Bình Bình, Lưu Ly cũng không nhịn được nữa, một tay ôm Bình Bình vào lòng, nước mắt cũng theo đó rơi xuống.
“Bình Bình sẽ không chết, mẹ cũng sẽ không vất vả, mẹ nhất định sẽ cố gắng để Bình Bình có thể sống tốt.” Lưu Ly cam đoan.