Nói ra cũng trùng hợp, Bình Bình dẫn Yên Yên đi từ cửa sau vòng lên cửa trước thì vừa hay có chiếc xe ngựa đi tới.
Bình Bình thấy vậy liền dắt em gái nép vào một bên, chờ xe ngựa dừng lại.
“Âu Dương thúc thúc--- chưởng quầy gia gia…”
Người từ xe ngựa bước xuống chính là Âu Dương Diệp và Tần chưởng quầy.
Chỉ là cho dù là Âu Dương Diệp hay Tần chưởng quầy, biểu cảm lúc này của họ đều toát lên sự sợ hãi.
Dù sao, họ đã đến qua vài lần, nhưng chưa lần nào được Bình Bình chào hỏi “niềm nở” như thế.
Ừm, Bình Bình lúc này chủ động chào hỏi họ, đối với họ mà nói, cũng khá niềm nở rồi, dù sao đứa trẻ này bình thường cũng vô cùng ít nói.
“Tụi con ở đây làm gì thế?” Âu Dương Diệp tò mò hỏi.
“Tụi con chờ thúc.” Bình Bình lên tiếng.
Tuy rằng đầu óc Yên Yên không được nhanh nhẹn như Bình Bình, nhưng dù sao cũng là anh em sinh đôi, lúc này đương nhiên biết anh mình muốn làm gì rồi, nên nở một nụ cười ngọt ngào: “Đúng vậy, Âu Dương thúc thúc, tụi con ở đây chờ thúc đấy, hôm nay mẹ con đích thân xuống bếp chuẩn bị rất nhiều món ngon cho Âu Dương thúc thúc đó.”
Yên Yên vừa nói xong, mắt Âu Dương Diệp liền sáng lên.
Lưu Ly xuống bếp, còn làm rất nhiều món ngon? Vậy còn chờ gì nữa?
Sự vội vã của Âu Dương Diệp gần như được viết hết trên mặt, liền ẵm Yên Yên đi vào trong.
Tần chưởng quầy đang ôm quà cáp nhìn Bình Bình, Bình Bình thấy vậy bèn nói: “Gia gia đi vào trước đi, cháu ở đây đợi một lát.”
Tần chưởng quầy vừa đi vào, trên đại lộ không xa có một chiếc xe ngựa xuất hiện nữa….
Ở bên này, Âu Dương Diệp ẵm Yên Yên đi vào sân vườn nhà Lưu Ly.
Âu Dương Diệp vừa bước vào, liền nhìn thấy trong sân vườn lớn có mười cái bàn, xung quanh bàn ngồi đầy người.
Sự xuất hiện của hắn thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người, đồng loạt hướng mắt nhìn về phía hắn.
Dù sao, một công tử cao quý mặc bộ đồ đỏ, lại tuấn tú điển trai, cho dù ở trong một đống người cũng vô cùng nổi bật, người trong thôn lại ít thấy sự đời, vì vậy tuy có một số người không phải lần đầu gặp Âu Dương Diệp, nhưng cũng khó tránh khỏi bị khí chất cao quý của hắn thu hút.
Trương Đỗ Quyên gặp Âu Dương Diệp lần nữa, trái tim lại rung động theo, vừa hay nàng ta lúc này ngồi ở cái bàn gần cửa, vì thế Trương Đỗ quyên ngượng ngùng đứng dậy, đi đến trước mặt Âu Dương Diệp.
“Âu Dương công tử, trùng hợp vậy, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Trương Đỗ Quyên cúi đầu, thẹn thùng ra mặt.
Nhìn thấy bộ dạng của Trương Đỗ Quyên, người trong thôn liền thắc mắc: lẽ nào cô nương Đỗ Quyên quen biết vị công tử này?
“Trùng hợp thật đấy dì à, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Ngay lúc mọi người đang nghĩ xem Trương Đỗ Quyên và Âu Dương Diệp có phải quen biết nhau và có gì đó mờ ám hay không thì Yên Yên ngây ngô lên tiếng, còn cười tít cả mắt.
Mọi người: “…..” Mọi người đều đến nhà cô bé ăn tiệc, vậy cũng được tính là trùng hợp sao?
Nhưng mà, có sự chen vào của Yên Yên, mọi người cũng không nghĩ về hướng Trương Đỗ Quyên và Âu Dương Diệp có gì đó mờ ám rồi.
Dù sao, mọi người đều đến ăn tiệc, làm gì có chuyện trùng hợp?
Trương Đỗ Quyên rõ ràng là đang miễn cưỡng chào hỏi. Trong lòng mọi người đã đưa ra kết luận như vậy.
Câu nói của Yên Yên làm cho Trương Đỗ Quyên khó xử, khuôn mặt vừa hồng vừa trắng, rất muốn hét vào mặt Yên Yên.
Nhưng vào lúc này, âm thanh lạnh nhạt của Âu Dương Diệp truyền đến, nhưng là nói với Tần chưởng quầy: “Tần chưởng quầy này, thôn cô này là người tình cũ của ông sao?”
Trương Đỗ Quyên nghe thấy Âu Dương Diệp nói như vậy, vô thức nhìn sang Tần chưởng quầy bên cạnh, ngay lập tức sắc mặt trở nên khó coi.
Tần chưởng quầy còn lớn tuổi hơn cha nàng ta, sao nàng ta có thể là người tình cũ của người này được?
Tần chưởng quầy: “….Không phải, ông chủ…”
“Tần chưởng quầy, ta đã nói bao nhiều lần rồi, loại thôn cô tự mình dâng lên cửa là người không biết ý tứ gì, không nên đụng vào, lần sau nhớ phải tránh xa đấy.” Không đợi Tần chưởng quầy phản bác, Âu Dương Diệp đã nói tiếp.
Đôi mắt lấp lánh của Yên Yên nhìn Âu Dương Diệp, nhớ lại mẹ mình đã từng nói qua một cụm từ: độc mồm độc miệng.
Âu Dương thúc thúc ở trước mặt này, có thể gọi là độc mồm độc miệng rồi chứ?
Tần chưởng quầy vô duyên vô cớ bị oan: “….Tiểu nhân tuyệt đối sẽ tránh xa loại thôn cô này.” Chỉ mong cậu chủ đừng nói nữa, Tần chưởng quầy khóc không thành tiếng.
Nếu không truyền đến tai vợ con ở nhà, ông ta sẽ sống dở chết dở mất.
Nghĩ đến đây Tần chưởng quầy rùng mình một cái, vô thức lùi về sau hai bước lớn, thực sự tránh xa Trương Đỗ Quyên, giống như sợ bị dính vào vậy.
“Phụt—“
Có người không nhịn được phụt cười.
Sắc mặt của Trương Đỗ Quyên trắng nhợt, lúc này khó xử tới nỗi hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.
Những cụm từ như “Tự mình dâng lên cửa”, “không biết ý tứ” vốn đã rất nhục nhã rồi, nhưng nàng ta còn bị một ông già chê như vậy, Trương Đỗ Quyên sao có thể chịu được khi trước giờ luôn đánh giá mình quá cao?
Hơn nữa, còn có những ánh mắt khinh thường và cười nhạo trong thôn, cái nào cũng như là hình phạt đối với nàng ta.
Lòng tự tôn của nàng ta, mặt mũi của nàng ta, danh tiếng của nàng ta, phút chốc đã tan biến hết…..
“Quá đáng lắm….”
Cũng không biết là nói với Âu Dương Diệp hay Tần chưởng quầy, Trương Đỗ Quyên nói xong câu này vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
“Đỗ Quyên….” Mẹ của Trương Đỗ Quyên sốt ruột đứng dậy kêu một tiếng, nhưng dù sao cũng thèm thuồng món ngon hôm nay, cho nên cũng chỉ kêu một tiếng rồi thôi, không đuổi theo ra ngoài.
Còn về Âu Dương Diệp người đã khiến Trương Đỗ Quyền xấu hổ giận dữ bỏ chạy ra ngoài, lúc này cũng không cảm thấy áy náy chút nào cả.
Một người không có lòng tự tôn hơn nữa mỗi lần thấy hắn giống như chó thấy khúc xương vậy… a xí, hắn khôi ngô tuấn tú như thế, không phải là chó….
Tóm lại, bị một thôn cô dính lấy còn là bộ dạng muốn e ấp thẹn thùng, cảm thấy thực sự muốn ói.
Hơn nữa, thôn cô vừa nãy lại dám sáp lại gần hắn trước mặt mọi người, còn để lộ ra bộ mặt e ấp thẹn thùng như vậy, rõ ràng là muốn tính kế hắn, để mọi người nghĩ rằng giữa họ có gì đó.
Mánh khóe cỏn con như vậy, hắn còn thấy chưa đã nữa.
Còn hắn, sao có thể bị tính kế mà không phản kích chứ? Đây không phải là phong cách của hắn.
Tóm lại, Trương Đỗ Quyên đối với Âu Dương Diệp mà nói, chỉ là một cái rắm, thả rồi thì hết.
Còn bây giờ, thứ thu hút Âu Dương Diệp chỉ có mùi thơm đặc biệt từ trong nhà bếp bay ra khiến người khác đói bụng.
“Âu Dương thúc thúc, mẹ con sắp nấu xong rồi, chúng ta tìm một cái bàn ngồi xuống trước đi?” Yên Yên ôm lấy cổ Âu Dương Diệp, nói một cách vô cùng thân thiết.
Âu Dương Diệp nghe thấy vậy, đương nhiên thấy có lý, hơn nữa có chút không đợi được nữa.
Cũng đã ngồi vào bàn rồi, còn phải đợi lâu lắm mới được ăn sao?
Đương nhiên không thể nào!
Âu Dương Diệp nghĩ vậy, nhưng rất nhanh đã phải tự vả.
Bởi vì, hắn nghe theo lời của Yên Yên, nhanh chóng đến trước một cái bàn.
Một cái… bàn đen kịt, không biết đã dính hết bao nhiêu năm khói dầu, hơn nữa còn có hai thôn dân ăn mặc dơ dáy ngồi ở trước bàn.
Cho dù là Âu Dương Diệp không sợ dơ, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, cũng không có ý nghĩ muốn ngồi xuống nữa.
“À…Yên Yên, hay là đổi sang bàn khác?”