Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 144: Đỡ đẻ (3)



“Không tốt!

Lưu Ly sửng sốt thốt lên một tiếng, khiến trái tim của mấy người đều bị treo lên.

“Á---”

Sau đó truyền tới tiếng kêu của ma ma và bà đỡ.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tôn đại phu ở bên ngoài tấm bình phong không nhìn thấy cái gì cả, vẻ mặt lo lắng.

“Ra nhiều máu rồi, phải kịp thời cầm máu.” Lưu Ly mở miệng.

Sau đó vẻ mặt nghiêm nghị nhìn sang bà đỡ ở một bên: “Mau, lấy nước nóng.”

Sau đó, Lưu Ly liên tiếp nói ra tên của mấy dược liệu: “Tôn lão, số thuốc này ông mau đi bốc.”

Nói xong, cô nhìn sang ma ma: “Bà sang phòng cách vách chuẩn bị bếp nấu thuốc, phải nhanh.”

Tuy Lưu Ly nhìn trông tuổi không lớn, nhưng bộ dạng nghiêm nghị lúc này lại khiến người khác cảm thấy rất tin tưởng.

Đặc biệt khi thấy Tôn lão cũng nghe lệnh của Lưu Ly, bà đỡ và ma ma càng không dám có một chút chậm trễ.

Ba người đều ra khỏi căn phòng, người của Nhiêu gia lo lắng vây lại.

“Các người sao lại ra ngoài rồi, Nhã Nhi còn ở bên trong.”

“Ly ở trong canh chừng, các người mau, dẫn ta tới phòng thuốc của nhà các người.”

Nhà giàu có bình thường đều có phòng thuốc riêng, Nhiêu gia cũng không ngoại lệ.

Tuy khẩn trương, nhưng người của Nhiêu gia vẫn kêu hạ nhân dẫn Tôn đại phu rời đi.

Mà Lưu Ly, sau khi thấy trong phòng không có ai, cô nhanh chóng đút ba giọt nước linh tuyền vào miệng của Nhiêu Thanh Nhã, để bảo đảm cơ thể của Nhiêu Thanh Nhã có thể tạm thời nhanh chóng khôi phục.

Sau đó, Lưu Ly ra khỏi tấm bình phong, mở hòm thuốc của Tôn lão ra, lấy ra ngân châm Tôn lão mới chế tạo.

Tuy Tôn lão không biết thuật châm cứu, nhưng vì Lưu Ly có dạy, cho nên Tôn lão từ sớm đã dựa theo chỉ thị của Lưu Ly chế tạo ngân châm, hiện nay vẫn ở trong giai đoạn luyện tập.

Lưu Ly rút ngân châm ra, dùng lửa tiêu độc, trực tiếp bắt đầu châm cứu cầm máu cho Nhiêu Thanh Nhã.

Đợi sau khi ma ma và bà đỡ đi vào nhìn thấy Lưu Ly châm cứu cho Nhiêu Thanh Nhã, hai người đều kêu lên, cho rằng Lưu Ly đang ngược đãi sản phụ.

“Im miệng!”

Lưu Ly không quay đầu lại, trực tiếp tức giận quát lên.

Hai người vô thức im miệng, nhưng ánh mắt nhìn Lưu Ly mang theo sự cổ quái.

May mà khi hai người đi vào thì Lưu Ly đã làm gần xong, cho nên rất nhanh Lưu Ly đã rút châm ra.

“Trước tiên xử lý sạch sẽ phần dưới của cô ấy.” Lưu Ly nói xong thì đứng dậy đi tới cửa.

Hai người lúc này mới phát hiện thân dưới của Nhiêu Thanh Nhã vậy mà không chảy máu nữa, tuy không hiểu chuyện gì, nhưng hai người tự dưng cảm thấy có liên quan tới việc Lưu Ly châm cứu.

Vừa ra khỏi phòng, vừa hay thì nhìn thấy Tôn lão mang dược liệu tới.

Không kịp nói chuyện, Lưu Ly trực tiếp đi vào phòng cách vách, đóng cửa lại bắt đầu chế thuốc.

Hiện nay tình hình của Nhiêu Thanh Nhã không lạc quan, đứa trẻ ở trong bụng thêm một lúc thì sẽ thêm một phần nguy hiểm, mà cô không phải như tây y không thể mổ bụng, cho nên bây giờ cô buộc phải điều chế thuốc thúc sinh hơn nữa có thể bảo vệ cái thai.

Để bảo đảm hiệu quả, khi Lưu Ly chế thuốc còn cho thêm dược liệu và nước linh tuyền trong không gian.

Đợi khi Lưu Ly trong tay có thêm một cái lô đựng thuốc, thời gian cũng chỉ trôi qua nửa chén trà.

Đợi khi Lưu Ly lần nữa quay lại phòng sinh, Nhiêu Thanh Nhã đã được xử lý sạch, hơn nữa do nước linh tuyền, Nhiêu Thanh Nhã cũng đã tỉnh táo lại, nhưng cơn đau kịch liệt và sự sợ hãi khi khó sinh khiến cho sắc mặt Nhiêu Thanh Nhã không tốt lắm.

Lưu Ly thấy vậy, trực tiếp dùng thuật châm cứu làm giảm đau cho Nhiêu Thanh Nhã.

Cũng vào lúc này bà đỡ và ma ma kia đã hoàn toàn hiểu được tác dụng thần kỳ của chiếc ngân châm đó, nhất thời hai người đều có vẻ mặt kinh ngạc.

“Cô nhất định phải cố gắng, hai đứa trẻ còn đợi chào đời.” Lưu Ly vừa cổ vũ Nhiêu Thanh Nhã, vừa cho Nhiêu Thanh Nhã uống thuốc cô tự chế.

Nhiêu Thanh Nhã thấy gương mặt trẻ trung đó của Lưu Ly, lại tự dưng tin tưởng, sau khi uống thuốc, Nhiêu Thanh Nhã hỏi: “Con của ta, không sao chứ?”

“Nhất định sẽ không sao, cô tiết kiệm chút sức lực, lát nữa khi ta bảo cô dùng sức thì cô dùng sức.”

Nói xong, Lưu Ly cũng không quan tâm tới cảm xúc của Nhiêu Thanh Nhã, tay dừng ở trên bụng của Nhiêu Thanh Nhã.

Ông nội từng dạy cô thủ pháp nắn vị trí thai, tuy cô chưa từng thực hành, nhưng bây giờ cũng không quan tâm cái khác.

Tay hơi run rẩy, hít sâu một hơi, Lưu Ly mặt mày nghiêm túc bắt đầu xoa bụng của Nhiêu Thanh Nhã.

Tuy đã giảm đau cho Nhiêu Thanh Nhã, nhưng sự đau đớn khi nắn vị trí thai và sinh em bé, không phải dùng ngân châm giảm đau thì có thể tiêu trừ.

Cho nên khi Lưu Ly ra tay, Nhiêu Thanh Nhã đau tới mức hét lên.

Trong phòng, Lưu Ly toát đầy mồ hôi, người của Nhiêu gia ở bên ngoài cũng mặt mày lo lắng.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng trong phòng truyền ra ‘oe oe’ khóc.

Mọi người thở phào đồng thời trái tim cũng thắt lại.

Bởi vì ai cũng biết Nhiêu Thanh Nhã mang thai đôi, nhưng thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong phòng vẫn chỉ có một tiếng khóc truyền ra.

Mà trong phòng lúc này, Nhiêu Thanh Nhã đã sinh ra hai đứa trẻ, nhưng đã kiệt sức mà ngất đi.

Bà đỡ đang xử lý cho Nhiêu Thanh Nhã, ma ma thì bế đứa bé yếu ớt nhưng đã khóc kia, mặt đầy nước mắt nhìn đứa trẻ gầy nhom còn mặt mày xanh xao trong tay Lưu Ly.

Sau khi nhìn thấy đứa trẻ thiếu oxi nghiêm trọng này, Lưu Ly cũng khẩn trương không biết làm sao.

Dù sao, tuy cô từng học đông y, nhưng thực tiễn ít ỏi, cộng thêm ở hiện đại cũng không ai để bác sĩ đông y giúp đỡ đẻ.

Đối với cô một người ở hiện đại chưa từng yêu đương mà nói, hiện nay nhìn thấy sinh mệnh nhỏ, hơn nữa còn nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh thoi thóp do thiếu oxi như này, trong lòng cô rất không biết làm sao.

Tay càng run rẩy.

Nhưng Lưu Ly biết, mình không thể hoảng.

Đứa trẻ này, buộc phải nhanh chóng cứu chữa.

Lưu Ly khắc chế sự căng thẳng trong lòng, sau khi xử lý cuống rốn cho đứa trẻ, nhân lúc người khác không chú ý, cô đã đút cho đứa trẻ một giọt nước linh tuyền.

Nhưng tình trạng của đứa trẻ quá yếu.

Một giọt nước linh tuyền căn bản không thể thay đổi được gì, mà Tôn đại phu ở bên ngoài tấm bình phong nhìn đứa trẻ, cũng chỉ có thể lắc đầu, căn bản không có cách gì.

Bình thường loại tình huống như này, đứa trẻ đó nhất định không sống được.

Lưu Ly lại không chịu từ bỏ, nghiến răng, lần nữa đút thêm một giọt nước linh tuyền cho đứa trẻ.

Sau đó bắt đầu thổi hơi cho đứa trẻ.

Hành vi quỷ dị này của Lưu Ly lần nữa khiến người trong phòng, bao gổm cả Tôn lão ở trong trợn mắt há hốc mồm.

Dù sao, không ai có thể hiểu được Lưu Ly tại sao lại hôn một đứa trẻ sơ sinh vừa mới chào đời, hơn nữa còn sắp mất hơi thở.

Khi mọi người đều mang vẻ mặt không hiểu, kỳ tích đã xảy ra.

“Oe...”

Đứa trẻ sơ sinh trong tay đứa trẻ cuối cùng cũng phát ra một tiếng khóc khẽ lại có sức sống.

Nghe thấy âm thanh này, người trong phòng và người ngoài phòng đều mừng tới phát khóc.

“Chúc mừng lão gia, chúc mừng phu nhân, tiểu thư sinh ra một cặp long phượng.”

Ma ma đi ra báo hỷ, bên ngoài phòng vui mừng một trận.

Chỉ là do sức khỏe của hai đứa trẻ còn yếu, không thể bế ra cho mọi người nhìn.

Đợi sau khi Lưu Ly và Tôn lão ra khỏi phòng sinh, Nhiêu Vân Châu đi tới, chắp tay cảm tạ đối với Tôn lão.

“Đa tạ Tôn lão tiên sinh đã cứu con gái và hai cháu ngoại của ta.”

Tôn lão nghe vậy thì không dám tranh công.

“Lần này lão phu thật sự không giúp được gì, lệnh nữ và cháu ngoại của ngài đều là công lao của Ly.”

Vì vậy mọi người của Nhiêu gia đều nhìn sang Lưu Ly.

“Chuyện này...”

Tiểu cô nương trẻ tuổi này sao? Sao có thể chứ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv