CHƯƠNG 14
Những người trong thôn thấy không còn gì để xem, cả đám đều tản ra.
Chỉ có điều trong lòng bọn họ, Lưu Ly không còn là người dễ bắt nạt như trước nữa.
Đương nhiên, vẫn còn một người chưa đi, chính là Tư đại phu.
Tư đại phu đánh giá Lưu Ly, cảm thấy Lưu Ly không giống với những lời đồn đãi.
Lưu Ly thoải mái để Tư đại phu đánh giá, nhưng cũng không quên cảm ơn: “Vừa rồi đa tạ Tư đại phu.”
Cho dù không có Tư đại phu, cô cũng có thể làm quả phụ Lê hối hận một lần, nhưng cô cũng thật sự cảm kích sự giúp đỡ của Tư đại phu.
Nói xong, Lưu Ly chuẩn bị đưa tiền xem bệnh cho Tư đại phu.
Nhưng Tư đại phu là khoát tay áo: “Đứa bé Bình Bình này dù nói bây giờ không có gì đáng ngại, nhưng rốt cuộc vẫn là thể hư, nếu như không điều dưỡng cẩn thận, sợ là…”
Tư đại phu không nói tiếp, nhưng mà ý tứ Lưu Ly cũng hiểu.
Nhưng mà có cô ở đây, cô không thể nào để hai đứa bé gặp chuyện.
Tư đại phu không thu tiền, Lưu Ly cũng không cố nhét, dù sao bây giờ cũng là lúc cô thiếu tiền, chỉ đành sau này nghĩ cách trả lại nhân tình này của Tư đại phu thôi.
Sau khi Tư đại phu cáo từ, Lưu Ly ôm Bình Bình từ trên đất lên.
Trọng lượng nhẹ bẫng, làm trong lòng Lưu Ly nhịn không được có chút chua xót.
Đứa bé này, cũng là quá đói.
Lưu Ly vừa mới đặt Bình Bình xuống giường, Bình Bình đã mở mắt.
“Mẹ, chúng ta có bạc rồi, có phải sẽ không chịu đói nữa không?”
Bình Bình có thể hỏi như vậy Lưu Ly không chút bất ngờ, bởi vì lúc Tư đại phu bắt mạch không lâu, cô đã phát hiện Bình Bình tỉnh, chỉ là cô không ngờ đứa bé này có thể nghẹn lại, nhịn đến bây giờ mới mở mắt.
“Ừ, sau này mẹ cũng sẽ không để các con đói bụng.” Lưu Ly bảo đảm với Bình Bình.
Lưu Ly xử lý đơn giản vết thương cho Bình Bình, rồi cũng bế Yên Yên ở bên cạnh lên giường, hôn lên đầu hai đứa một cái, mới nói: “Được rồi, mẹ đi làm thức ăn ngon cho các con, các con nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tỉnh ngủ sẽ có cái ăn.”
Hai đứa nhỏ cũng rất biết điều gật đầu, vô cùng hiểu chuyện.
Lưu Ly thấy vậy rất vui mừng, ra khỏi phòng nhặt túi đựng ném ở cửa lên, đi vào phòng bếp bắt đầu nấu ăn.
Nguyên liệu nấu ăn duy nhất là nấm, Lưu Ly chuẩn bị một nồi canh nấm dại trước.
Mở nước rửa nấm sạch sẽ cẩn thận, lúc Lưu Ly đang muốn cắt nhỏ ra, lại nghe có người đang gọi cô.
Lưu Ly từ trong phòng bếp đơn giản đi ra thăm dò, thì thấy Trương Trần Thị đã rời đi trước đó.
“Thím, sao thím lại đến đây?”
“Ai, đây không phải là thấy ba mẹ con con đói rồi, nghĩ lần này con cũng không mua được lương thực, thím cố ý đem mấy thứ trong nhà đến cho con.”
Trương Trần Thị vừa nói, vừa đưa cái rổ đến trước mặt Lưu Ly.
Chỉ là lúc nhìn thấy trên cái thớt gỗ của Lưu Ly để nấm thì sắc mặt Trương Trần Thị thay đổi, kéo tay Lưu Ly.
“Lưu Ly à, thím biết cuộc sống con khó khăn, nhưng đã nhiều năm như vậy đều sống được, bây giờ đứa nhỏ cũng lớn lên từng ngày, lúc này con cũng không thể luẩn quẩn trong lòng được.”