Trương Cao Ân vừa nghe lời này của Lưu Ly, không khỏi ngạc nhiên: “Ly, cháu là muốn thoát ly Lưu gia, cắt đứt quan hệ với Lưu gia sao?”
Lưu Ly nghe vậy thì gật đầu, nhưng dù sao cô là sinh ra và lớn lên ở Lưu gia, sợ trưởng thôn cho rằng cô vong ơn phụ nghĩa, Lưu Ly bèn nói ra nguyên do Bình Bình bị bắt đi cho trưởng thôn.
Tuy ở phủ nha cô vì danh tiếng sau này của con không thể cắn chặt đại phòng của Lưu gia, nhưng để trưởng thôn biết chuyện này vẫn có thể.
Dù sao là trưởng thôn của một thôn cũng nên suy nghĩ tới danh tiếng của thôn, cho nên trưởng thôn nhất định sẽ không truyền chuyện này ra ngoài.
Còn về Lưu gia, cô sẽ có lúc đối phó, không vội vào lúc này.
Trương Cao Ân nghe Lưu Ly nói xong, sắc mặt đã khó coi tới mức sắp đen như mực rồi.
“Giỏi lắm Lưu gia, thật sự là càng ngày càng không ra gì.” Trương Cao Ân tức tới mức râu cũng run: “Ly, cháu là một đứa trẻ có tạo hóa, cắt đứt quan hệ với bọn họ là nên, chuyện này ông nhất định làm giúp cháu.”
Trong vẻ mặt của Trương Cao Ân có vài phần nghiến răng nghiến lợi.
Lưu Ly thấy trưởng thôn như vậy, tuy trong lòng khá vui, nhưng vẫn có chút lo lắng: “Chỉ sợ người bên nhà tổ sau khi biết chuyện này sẽ không đồng ý.”
Cô không biết cắt đứt quan hệ với phía nhà tổ có cần sự đồng ý của bọn họ hay không.
“Chuyện này nếu là lúc bình thường, cháu muốn cắt đứt quan hệ với bọn họ, vậy tất nhiên là cần bọn họ đưa ra giấy cắt đứt mới được, nhưng 5 năm trước khi cháu bị đuổi ra khỏi Lưu gia, người của Lưu gia đã từng đưa ra một bản văn thư, biểu thị sau này sống chết của cháu Lưu gia không chịu trách nhiệm, ông và các tộc lão tự quyết định là được, cho nên bây giờ cháu tuy vẫn có tên trong tông tộc của Lưu gia, trong thôn lại có thể quyết định sự ra đi của cháu.”
Trương Cao Ân nói xong, bèn đi vào phòng, tìm ra bản văn thư mà Lưu gia năm đó đưa.
Thì ra, năm đó sau khi Lưu Ly bị hủy dung, Lưu gia chê Lưu Ly làm hỏng danh tiếng không có giá trị lợi dụng, lại sợ ba mẹ con Lưu Ly chết một xác ba mạng ảnh hưởng tới tiền đồ của Lưu Kim Vĩ, cho nên tìm các tộc lão làm ra một bản văn thư như này.
Có bản văn thư này, chỉ cần các tộc lão trong tộc ký tên, sau đó trưởng thôn tiếp tục tiến hành xử lý thì có thể trực tiếp để Lưu Ly thoát ly khỏi tông tộc của Lưu gia, trực tiếp để tên dưới tên của thôn Đại Vĩ, trở thành một hộ độc lập.
Nhìn thấy bản văn thư này, đáy mắt Lưu Ly tràn ngập sự vui mừng.
Thật sự là ông trời cũng giúp cô!
Sự việc thuận lợi hơn tưởng tượng của Lưu Ly, Trương Cao Ân trực tiếp dẫn Lưu Ly tới nhà của mấy tộc lão, cũng không cần Lưu Ly nói gì, Trương Cao Ân thương lượng mấy câu với mấy tộc lão đó, mấy tộc lão bèn trực tiếp ký tên đồng ý Lưu Ly cắt đứt quan hệ với Lưu gia.
Đợi làm xong những chuyện này thì chỉ cần trưởng thôn tới nha môn làm hồ sơ, sau đó làm lại hộ tịch mới cho Lưu Ly.
Những việc này đều không cần Lưu Ly đích thân đi, trưởng thôn trực tiếp làm là được.
Lưu Ly đã móc ra mấy lượng bạc đưa cho Trương Cao Ân để đút lót, phần dư coi như phí làm việc của ông ta.
Đối với tiền bạc như này, Lưu Ly bỏ ra không hề xót.
Chỉ là Trương Cao Ân chỉ nhận ba lượng bạc của Lưu Ly, phần còn lại thì trả lại hết cho Lưu Ly.
“Ba lượng bạc này, ông dùng để đút lót, số tiền dư ra ông sẽ chia cho mấy tộc lão, số còn lại ông không lấy.”
Nếu là trước kia, các thôn dân mời trưởng thôn làm việc, vậy đều phải cho lợi ích.
Không phải Trương Cao Ân tham tiền, mà đây là quy tắc mà tổ tiên để lại, dù sao trưởng thôn cũng cần ăn cơm không phải sao?
Vậy nên phí lợi ích mà Lưu Ly trả lần trước, Trương Cao Ân cũng yên tâm nhận, nhưng lần này lại khác.
Hiện nay trong nhà Trương Cao Ân có nguồn thu nhập khác, những cái này đều là vì Lưu Ly, vậy nên Trương Cao Ân cảm thấy giúp Lưu Ly làm chút chuyện là hiển nhiên, giờ mới không muốn nhận tiền dư ra.
Lưu Ly thấy trưởng thôn từ chối, cũng không nói nhiều, trực tiếp thu lại ngân lượng.
Còn về sự cảm tạ đối với trưởng thôn, về sau cô sẽ dùng hành động để biểu thị.
Tạm biệt trưởng thôn, Lưu Ly bèn trực tiếp về nhà.
Mà lúc này, Lưu gia.
Lưu Kim Vĩ trở về, Lưu lão thái Trần thị rất vui mừng, gọi cháu ngoan liên tục, hơn nữa còn dặn Vương thị của tứ phòng đi xẻ thịt cho Lưu Kim Vĩ ăn.
Loại đãi ngộ này, ở lão Lưu gia, ngoài Lưu Kim Vĩ thì không còn ai.
Người của lão Lưu gia thấy quen nên không lạ, Lưu Kim Vĩ còn cảm thấy đấy là lẽ hiển nhiên.
Đợi sau khi Lưu lão thái dặn dò xong những chuyện này thì trực tiếp kéo Lưu Kim Vĩ và đại phòng đi vào phòng khách.
Người của Lưu gia lúc này đều không biết tất cả mọi chuyện mà Phạm Phương Huệ đã trải qua ở La Thành, mà Phạm Phương Huệ ở trong huyện nghỉ dưỡng mấy ngày, tuy hiện nay chưa khỏi, nhưng giả thành người không sao vẫn được.
Chỉ là khi mọi người ngồi, bà ta chỉ phải đứng.
Nhưng vì sự chú ý của mọi người đều đặt trên người của Lưu Kim Vĩ, cho nên cũng không phát hiện sự khác thường này của Phạm Phương Huệ.
“Cháu ngoan, khi cháu trở về có thấy căn nhà lớn ở đầu thôn không?” Đợi mọi người ngồi ổn định, Lưu lão thái bèn nôn nóng hỏi.
Lưu lão thái nghĩ tới căn nhà đó, đáy mắt đã phát sáng.
Đối với căn nhà đó, bà ta nhòm ngó đã lâu, chỉ đợi cháu ngoan của bà ta trở về đưa ra chủ ý đòi căn nhà đó lại, để bà ta ở cho thoải mái.
Đối với một tú tài duy nhất của thôn, Lưu lão thái rất tin tưởng.
Lưu Kim Vĩ nghe vậy thì nhớ tới căn nhà to nhìn thấy ở đầu thôn, trong mắt lập lòe u quang.
Căn nhà đẹp như vậy, chỉ có hắn mới có tư cách sở hữu nhất.
“Nhìn thấy ạ.” Lưu Kim Vĩ hờ hững mở miệng, vẫn chưa biểu hiện ra sự tham lam trong lòng.
“Vậy cháu ngoan, chúng ta khi nào đòi lại căn nhà đó?” Lưu lão thái mặt mày phấn khích, có vài phần nôn nóng.
Theo bà ta thấy, căn nhà đó từ lâu đã là vật trong túi bà ta.
“Bà nội đừng gấp, chúng ta đợi thêm vài ngày, đợi ngày tân gia của bọn họ, cháu tự có cách đòi lại căn nhà đó.” Lưu Kim Vĩ mang dáng vẻ nắm chắc trong tay.
Lưu lão thái nghe vậy, lại nghi hoặc: “Cháu ngoan, cháu nếu đã trở về rồi, sao không trực tiếp đòi căn nhà đó còn phải đợi mấy ngày?”
Bà ta luôn nghĩ, đợi cháu ngoan vừa trở về thì có thể trực tiếp dọn vào ở căn nhà đó.
Bây giờ phải đợi tới ngày tân gia, chẳng phải sẽ phải đợi mười ngày nửa tháng hay sao?
Còn về chuyện Lưu Kim Vĩ có thể đòi được căn nhà đó hay không, Lưu lão thái hoàn toàn không nghi ngờ.
Căn nhà khang trang đó không cho cháu ngoan của bà ta, lẽ nào thật sự cho tên nam nhân hoang đó sao?
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Thứ thuộc về Lưu gia, không có đạo lý để người khác có được.
“Bà nội, tuy căn nhà đó của cô ta đã xây xong, nhưng dụng cụ trong nhà vẫn chưa mua, nếu chúng ta bây giờ chuyển vào, đến lúc đó còn phải tự mình mua đồ dùng, như vậy phải tiêu một ít tiền.” Lưu Kim Vĩ giải thích.
Có thể bớt một khoản tiền, hắn đương nhiên không thể tiêu thêm.
Đợi ngày tân gia, đồ của nhà mới chuẩn bị đầy đủ hết, bọn họ chuyển vào mới là cơ hội tốt nhất.
Lưu lão thái vừa nghe, lập tức mặt mày vui mừng: “Vẫn là cháu ngoan của bà thông minh.”
Lưu lão thái vừa nhìn thấy Lưu Kim Vĩ, đó chính là sự tin tưởng không não, cho nên không động não nghĩ tới vấn đề khác.
Ngược lại Phạm Phương Huệ ở một bên nghe vậy thì hơi nhíu mày, mở miệng hỏi: “Kim Vĩ, con ranh kia hiện nay rất khôn ngoan, con phải làm gì để nó ngoan ngoãn giao ra căn nhà?”