Giọng nói vang lên, Lưu Ly kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Đã thấy gương mặt lạnh trầm của Cố Tại Ngôn từ bên ngoài đi vào.
Hắn...Sao lại lấy mặt nạ xuống? Không phải hắn nói có người theo dõi hắn, không tiện dùng gương mặt thật đứng ra sao?
Vì sao...
Cố Tại Ngôn từng bước đến gần, ánh mắt giao nhau với Lưu Ly.
Chỉ là rất nhanh, Cố Tại Ngôn dời ánh mắt đi, không ai nhìn thấy, ngay lúc anh dời ánh mắt đi, trong đáy mắt chợt lóe lên sự áy náy.
Lúc ánh mắt hắn nhìn về phía Phạm Phương Huệ thì cặp con ngươi kia lạnh như băng giống như muốn lăng trì Phạm Phương Huệ.
"Ta và nàng ấy, có hôn thư làm chứng, sao lại là không mai mối tằng tịu với nhau chưa cưới đã mang thai như vừa nói?" Cố Tại Ngôn nhìn Phạm Phương Huệ, trầm giọng chất vấn.
"Không thể nào!" Phạm Phương Huệ trực tiếp phủ nhận.
Cố Tại Ngôn móc một tờ giấy hồng ố vàng từ trong lòng ra, chữ đen trên giấy hồng ghi rõ hai chữ Hôn Thư.
"Đây là hôn thư năm năm trước, bà muốn xem qua không?" Cố Tại Ngôn hỏi.
Mọi người nhìn bức hôn thư này, nhất thời cũng sửng sốt, sau đó ánh mắt nguyên đám người đều nhìn về phía Phạm Phương Huệ, muốn xem xem Phạm Phương Huệ giải thích thế nào.
Giọng nói và thần sắc của Cố Tại Ngôn cũng mang theo lực uy hiếp, Phạm Phương Huệ rất sợ.
Nhưng mà ma xui quỷ khiến, bà thật sự nhận lấy hôn thư này.
Phạm Phương Huệ cũng không phải biết chữ, nhưng mưa dầm thấm đất cũng nhận ra được vài cái.
Ví dụ như, ngày tháng.
Lại ví dụ nhữ hai chữ "Hôn Thư", Phạm Phương Huệ nhận ra được.
Nhìn ngày tháng bên trên, Phạm Phương Huệ sửng sốt.
Này... lại thật sự là năm năm trước?
Sao có thể?
Phạm Phương Huệ còn đang kinh ngạc, Cố Tại Ngôn đã chắp tay về phía Hạng Lưu Dương: "Phạm Thị bịa đặt hãm hại thê tử của ta, kính xin đại nhân trách phạt."
Ngoại trừ Lưu Ly, không ai chú ý lúc này Cố Tại Ngôn cả người đứng nghiêm, không quỳ xuống.
Hạng Lưu Dương vừa nghe Cố Tại Ngôn gọi Lưu Ly là "Thê", trong lòng khiếp sợ không thôi.
Chỉ là bất đắc dĩ, hắn ta không dám lộ ra ngoài.
Nhưng đối với lời nói của Cố Tại Ngôn, Hạng Lưu Dương vẫn là nghe vào.
"Nếu thế, trước tiên ném Phạm Thị ra ngoài đánh mười hèo đi."
Cái tội bịa đặt này, có thể lớn có thể nhỏ, lớn thì phải xem tổn thương của kẻ bị bịa đặt mà định ra; về phần nhỏ, vậy thì xử lý cảnh cáo.
Cho nên mười hèo xử phạt này cũng không thấp.
Phạm Phương Huệ vừa nghe mình phải chịu mười hèo, lập tức sợ ngây người.
"Không, đại nhân, ta không có..."
"Nhiều lời nữa, thì không phải mười hèo là xong đâu." Hạng Lưu Dương lên tiếng uy hiếp.
Người mà vị kia để ý, há có thể cho phép phụ nhân vô tri này ở đây hãm hại bừa bãi.
Dựa theo tính tính của vị kia, trừng phạt mười hèo này sợ là vẫn nhẹ.
Nhưng nhiều ánh mắt nhìn như vậy, hắn ta cũng không thể xử phạt quá mức.
Sự thật đúng như Hạng Lưu Dương nghĩ, Cố Tại Ngôn cảm thấy mười hèo thật sự là quá nhẹ rồi, đang dùng ánh mắt không lành nhìn Hạng Lưu Dương.
Nhưng cảm thấy Lưu Ly quăng ánh mắt nghi ngờ đến, Cố Tại Ngôn cho dù là trong lòng có ý kiến nữa, cùng đành phải tạm thời nuốt tất cả xuống.
Phạm Thị bị đánh hèo, mà tất cả đều là đánh thật không có nửa điểm lọt qua, tất cả mọi người đều có thể nghe được tiếng kêu rên của bà ta.
Những người nói Lưu Ly hăng nhất, giờ khắc này cũng kinh hãi không thôi, thậm chí có người sợ bị phạt, xám xịt trốn đi.
Đến lúc Phạm Phương Huệ bị kéo lên thì cái mông của bà ta đúng là đã có chút tứa máu, rõ ràng là bị đánh nở hoa rồi.
Phạm Phương Huệ quỳ rạp trên đất hít hà không thôi, trong lòng hận thấu Lưu Ly.
Lưu Ly không biết suy nghĩ trong lòng Phạm Phương Huệ, nhưng mà có biết cũng không quan tâm, chỉ tiếp tục hỏi tiếp lời lúc trước với Phạm Phương Huệ: "Nếu như đại bá nương đã vì tốt cho tôi mà giới thiệu cho người ta, như vậy xin hỏi đại bá nương, Trương lão gia có tiền như vậy, vì sao phải lấy một người lúc ấy vẫn còn đang bị hủy dung lại mang theo hai đứa con là tôi đây? Thật sự là vì cho con tôi nối dõi tông đường cho ông ta?"
Lời này của Lưu Ly vừa nói ra, mọi người đều có vẻ hoang mang.
Hủy dung? Khuôn mặt của phụ nhân này không phải vẫn tốt sao? Sao còn từng bị hủy dung sao?
Đã từng bị hủy dung, sao một chút dấu vết cũng không thế? Đừng nói là phụ nhân này nói đùa chứ?
Mà Phạm Phương Huệ nghe những lời này của Lưu Ly, ý muốn cắn chết Lưu Ly cũng có rồi, bà ta đau đến như vậy, vì sao còn muốn hỏi bà ta những vấn đề này.
Tiện nhân chết tiệt này, sớm biết vậy, trước kia nên dìm chết cô, cũng tốt hơn là để bà ta khổ thân như bây giờ.
Trong lòng Phạm Phương Huệ thầm hận, cũng không muốn trả lời vấn đề của Lưu Ly.
Phải trả lời thế nào? Lỡ như trả lời sai rồi, lại liên lụy đến bà ta và Kim Vĩ thì phải làm sao?
Phạm Phương Huệ hạ quyết tâm cắn chặt miệng chết cũng không trả lời.
Lưu Ly thấy vậy cũng không gấp, mà nhìn về phía Trương Tiến Danh: "Trương lão gia, đại bá nương tôi đã không giải thích nghi hoặc cho tôi, không biết Trương lão gia có nguyện ý giải thích nghi hoặc?"
Trực giác cho cô biết, Trương lão gia này có chuyện nhất định sẽ không che giấu.
Về phần tại sao, Lưu Ly vô thức nhìn về phía Cố Tại Ngôn.
Cảm thấy, hôm nay Trương Tiến Danh đối với chuyện khai báo vô cùng sảng khoải, trong này nhất định không thể thiếu dấu tích của Cố Tại Ngôn.
Quả nhiên, Lưu Ly vừa hỏi, Trương Tiến Danh lập tức trả lời.
"Cô lúc đó mặc dù dung mạo xấu, nhưng đại bá nương của cô nói cô trước đó có nét, hai đứa bé này có nền tảng không tệ, thật sự có thể bán được giá tốt. Ở trấn Biên Lư bình thường ta không ra tay, cưới cô làm vợ, sống chết của cô và tánh mạng của đứa nhỏ toàn bộ đều ở trong tay ta rồi, hai đứa bé nuôi tốt qua tay cũng lời không ít tiền."
Lời này vừa dứt, mọi người hít một hơi lạnh.
Trương lão gia này đúng là định cưới người về, sau đó để lại đứa bé nuôi tốt lại bán qua tay.
Rõ ràng, nếu như thật sự thành thân rồi, Trương Tiến Danh có thể sau khi trở thành cha đứa bé, cho dù là giết vợ hay bán con, người bên ngoài cũng không thể nói được nửa câu.
Thật sự phát rồ, phát rồ mà!
Tại sao có thể có đại bá nương ác độc như vậy? Thế mà lại cấu kết với bọn buôn người hại người trong nhà.
Phạm Thị lúc trước ở trước mặt Trương lão gia, đó gọi là một người khúm núm, nhưng bây giờ nghe những lời này của Trương Tiến Danh, Phạm Thị hận không thể trực tiếp ngất đi.
Đương nhiên, bà ta muốn ngất đi thì trước phải cắn chết Trương Tiến Danh.
Ông ta muốn chết thì chết đi, cần gì phải kéo bà ta theo làm đệm lưng?
"Phạm Thị, ngươi còn gì giải thích?" Hạng Lưu Dương trầm giọng mở miệng hỏi, sắc mặt có chút khó coi.
Tính toán con cái của Cố Tại Ngôn như vậy, sợ là ngại sống quá lâu.
Nếu không phải ở trên công đường, có nhiều ánh mắt nhìn như vậy, hắn ta thật sự sẽ cho bà ta sảng khoái luôn một lần.
Chẳng qua bây giờ cũng không kém bao nhiêu, lần này cũng có thể xử tội Phạm Thị theo tòng phạm.
Phạm Phương Huệ sắc mặt tái nhợt, gương mặt cay nghiệt không chút huyết sắc, nào còn tỉnh táo giải thích cái gì?
Thấy Phạm Phương Huệ như thế, Hạng Lưu Dương hạ tầm mắt, nói: "Nếu Phạm Thị đã không còn lời nào biện giải, vậy bản quan phán..."
"Đại nhân, tiểu sinh có chuyện muốn biện giải."
Không đợi Hạng Lưu Dương nói xong câu, một giọng nói ôn nhuận từ trong đám người vang lên.
Mọi người tìm lại theo tiếng thì gặp một thanh niên thư sinh mặt trường sam màu trắng bạc từ trong đám người đi ra.
Lưu Ly cảm thấy giọng nói này có chút quen tại, lúc nhìn thấy gương mặt người đến thì lông mày nhíu chặt lại.