“Dân phụ to gan, đây là công đường, không cho phép ngươi giở thói ngang ngược.” Cát Thành Đông tức giận đập kinh đường mộc.
Ông ta không dám động chạm tuần phủ, lẽ nào ông ta còn không dám làm gì dân phụ này?
Cát Thành Đông hạ quyết tâm, muốn doạ Lưu Ly đi.
Miễn là không có nguyên cáo, thì ông ta không cần phải điều tra lần nữa, ông ta cũng có thể dứt khỏi chuyện này.
Tuy nhiên, Cát Thành Đông đã đánh giá thấp sự dũng cảm của Lưu Ly.
“Thưa đại nhân, dân phụ đến để cáo trạng. Đại nhân không xem đơn kiện trước mà đã nói dân phụ giở thói làm loạn, há chẳng phải sẽ bị bách tính nói là không công bằng liêm chính, không xứng làm quan ư?”
Mỗi câu mỗi chữ của Lưu Ly vang vọng, rất rõ ràng, khuôn mặt bình tĩnh không chút sợ hãi.
Lưu Ly không phủ nhận rằng sở dĩ cô có thể không sợ hãi như vậy là vì sức mạnh mà Cố Tại Ngôn cho cô.
Mặc dù cô không biết thân phận của Cố Tại Ngôn là gì, nhưng cô biết rằng nếu Cố Tại Ngôn đã viết đơn cho cô, bảo cô làm nguyên cáo, điều đó cho thấy Cố Tại Ngôn hoàn toàn nắm chắc chuyện này.
Hơn nữa, cô cũng có thể nhận ra vị tri phủ đại nhân này có vẻ rất sợ Cố Tại Ngôn.
Phải biết là chức quan tri phủ này, nếu ở thời hiện đại, thì tương đương với chủ tịch thành phố một tỉnh, thậm chí còn có nhiều quyền lực hơn chủ tịch thành phố.
Vì vậy, Lưu Ly rất tin tưởng Cố Tại Ngôn.
Bằng không, ở thời đại mà quan chức muốn đánh muốn giết cô thế nào cũng được, cô cũng không thể không sợ hãi chút nào.
Tất nhiên, dù sợ hãi thì cô vẫn sẽ kiện cho bằng được, chẳng qua phải chuẩn bị trước đầy đủ.
Dù sao thì cô rất tiếc mạng sống của mình.
Khi Cát Thành Đông nghe những lời của Lưu Ly, khuôn mặt của ông ta tức giận đến độ thành màu gan lợn.
Không công bằng liêm chính, không xứng làm quan, nếu lời này bị truyền ra, sao ông ta có uy vọng ở La Thành này được nữa?
Cùng lúc đó, Cát Thành Đông nhận được “hỏi thăm” từ Cố Tại Ngôn, cuối cùng, mặc dù rất miễn cưỡng, Cát Thành Đông vẫn cho phụ tá nhận lấy đơn kiện từ tay Lưu Ly.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn nội dung trên đơn kiện, sắc mặt Cát Thành Đông vẫn có chút khó coi, tay cầm đơn kiện cũng run run.
Ông ta có ý muốn xé đơn kiện, nhưng nhìn thấy con dấu triện của tuần phủ trên đơn kiện, ông ta không dám làm như vậy.
Mà những điều này không phải vì ông ta sợ tuần phủ.
Tuy rằng tuần phủ đại nhân là quan lớn hàng đầu, nhưng so với hoàng đế hoàng hậu vẫn kém hơn.
Ngặt nỗi, đứng sau tuần phủ là Nhiếp Chính Vương.
Phải biết rằng mặc dù Nhiếp Chính Vương Vương mới hai mươi lăm tuổi, nhưng hắn là người thực sự thống trị toàn bộ Vương triều Đại Lý, đến cả hoàng đế cũng phải nể sợ hắn ba phần.
Ông ta không dám đắc tội người của Nhiếp Chính Vương.
Ngay khi trong lòng Cát Thành Đông đang rối bời, Lưu Ly lại lên tiếng: “Nếu đại nhân không tin lời trên đơn kiện, ngài có thể truyền bị cáo và nhân chứng, vật chứng.”
Cát Thành Đông: “... truyền nhân chứng, vật chứng!”
Cát Thành Đông nghiến răng, nén ý định muốn xé rách miệng của Lưu Ly lại, nói những lời này.
Nói xong, Cát Thành Đông nhìn ra cửa với vẻ mặt lo lắng.
Ông ta mong rằng đừng ai đến, thế thì ông ta không phải tiến thoái lưỡng nan.
Tuy nhiên, hi vọng của Cát Thành Đông đã tan tành, bởi vì từ lối đi truyền người, nha dịch áp giải một vài người tới.
Điều khiến Cát Thành Đông nhẹ nhõm là, trong số những người này không có Quảng An Hầu Mục Tân Thành.
Cát Thành Đông cảm thấy trái tim của mình cuối cùng đã trở lại bình thường, bắt đầu xét xử vụ án theo quy trình bình thường.
Các bị cáo được đưa đến là Trương Tiến Danh cùng đám người thân tín và cung cấp thông tin cho Trương Tiến Danh, ngoài số nhân chứng đó ra còn có một số nạn nhân bị người của Trương Tiến Danh bắt cóc con và em gái mang đi bán.
Nói chung, các bị cáo là mấy người chết đến nơi còn già mồm, không xử lý một phen thì sẽ không nhận tội.
Mà Cát Thành Đông cũng chuẩn bị dựa trên đặc điểm đó của những người này để chuyển vụ án đi, chỉ cần vụ án được khép lại mà không dính dáng đến Quảng An Hầu, ông ta sẽ không xảy ra chuyện gì.
Không những sẽ không bị gì, mà còn có công.
Vụ án buôn người lớn vậy, nếu không liên quan đến hoàng thân quốc thích, chỉ cần ông ta phá được án này thì ông ta sẽ có thể thăng quan tiến chức, phát tài phát lộc.
Tuy nhiên, tính một đằng ra một nẻo.
Cát Thành Đông vừa hỏi, cả đám người Trương Tiến Danh đã nhận tội, thời gian, địa điểm, nhân vật, gần như giống với những gì các nạn nhân nói.
Ngoài ra, Trương Tiến Danh còn khai tới nơi tới chốn, nói tất cả những gì nên nói và không nên nói, kể cả việc chủ nhân đứng sau đường dây này là Quảng An Hầu.
Cát Thành Đông chỉ cảm thấy trán ong ong một trận, muốn chửi người.
Muốn bịt miệng tên ngốc Trương Tiến Danh lại này.
Nhưng, mọi thứ đã quá muộn.
“Điêu mồm, Bổn Hầu làm việc kín đáo như vậy, sao ngươi có thể biết ta là chủ nhân phía sau ngươi?”
Ngay khi Trương Tiến Danh đang giải thích toàn bộ, giọng nói hổn hển của Mục Tân Thành vang lên từ phía bên kia.
Mọi người nghe theo thanh âm, nhìn thấy trong góc công đường có một bao bố, bởi vì vị trí khá tối, nếu không nhìn kỹ, có lẽ sẽ bỏ qua cái bao bố đó.
Chỉ là, cái bao bố đó được đặt ở đó khi nào?
Với lại, người trong bao tự xưng là Bổn Hầu?
Chẳng lẽ Quảng An Hầu ở trong bao bố?
Không chỉ những người vây xem, mà cả Cát Thành Đông sắc mặt cũng kinh hoàng.
Không dám chậm trễ, Cát Thành Đông nhanh chóng bảo nha dịch cởi bỏ bao bố.
Bao bố đã được cởi ra, khuôn mặt giận dữ của Mục Tân Thành nhoi ra từ bao bố.
Thấy vậy, Cát Thành Đông sợ hãi đến mức suýt ngã xuống gầm ghế.
Khi Mục Tân Thành nhìn thấy lại ánh sáng mặt trời, nhận ra tình hình trước mắt, sắc mặt ông ta trở nên tái đi.
Ông ta vẫn luôn hôn mê, khi tỉnh dậy dù rất tức giận vì phát hiện mình đang ở trong bao bố, nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc và những lời buộc tội kia, ông ta vô thức phản bác lại.
Không ngờ rằng ở đây có nhiều người như vậy.
Vậy tất cả những gì ông ta làm không phải đã...
Càng nghĩ, sắc mặt của Mục Tân Thành càng trở nên khó coi.
Ông ta dám làm những chuyện đó nhưng không có nghĩa là ông ta dám làm lớn chuyện, dù sao trong triều vẫn còn một vị Nhiếp Chính Vương.
Tuy nói Nhiếp Chính Vương mất tích, nhưng ngày nào chưa nghe thấy tin tức hắn ta đã chết, thì ông ta không thể ung dung ngày ấy.
Trong lúc suy nghĩ như vậy, ánh mắt Mục Tân Thành đảo qua tất cả những người có mặt tại đây, trong mắt hiện lên một tia sát ý.
Nếu quả không xong, mấy người này không thể lưu lại bất cứ ai.
Ngay khi Mục Tân Thành đang suy nghĩ làm sao để giải quyết những người có mặt hôm nay mà không thu hút sự chú ý, thì ông ta đột nhiên bắt gặp khuôn mặt đeo mặt nạ của Cố Tại Ngôn.
Khi bắt gặp đôi mắt lạnh lùng kia, Mục Tân Thành chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, có cảm giác như bản thân bị nhìn thấu.
Mà vào lúc này mọi người không biết rằng họ đã đi ngang qua bờ vực của cái chết, họ chỉ bàng hoàng rằng người trong bao thực sự là Quảng An Hầu.
Hơn nữa, những gì Quảng An Hầu nói vừa rồi, không phải là chứng minh những gì Trương Tiến Danh nói là sự thật sao?
Ôi không, cả một hai trăm vụ án bắt cóc đem bán!
Mọi người có thể nghĩ đến điều này, đương nhiên Cát Thành Đông cũng có thể nghĩ ra.
Cát Thành Đông chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Mọi chuyện đã đến nước này, ông ta phải làm sao?