Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 113: Cùng với bình bình đưa tới một nơi?



Vì để làm giống thật, Lưu Ly thật sự làm chính mình ngất đi, chỉ có điều cũng đã sử dụng thuộc giải chậm.

Tuy Lưu Ly làm như vậy quả thật là chiêu hiểm, nhưng không thể không nói, Lưu Ly làm như vậy là đúng.

Sau khi Lưu Ly ngất đi, đối phương để cho chắc chắn, vậy mà đã tìm đại phu bắt mạch, muốn xem cô rốt cuộc có phải thật sự bị trúng độc rồi không.

Mà một bước này, nếu giả bộ ngất, vậy chắc chắn sẽ bị đại phu nhìn thấu.

Bởi vì đã dùng thuộc giải chậm trước, giữa chừng Lưu Ly đã tỉnh lại.

Cô của lúc này hai mắt bị che, hai tay cũng bị trói, chỉ cảm nhận được sự xóc nảy của xe ngựa, căn bản không biết mình đang ở đâu.

May mắn nút dây thừng trói tay đó không quá chặt, Lưu Ly không tốn bao nhiêu sức thì đã cởi được trói cho mình.

Sau đó, trong lúc thần không biết quỷ không hay, Lưu Ly bỏ lại ngọc bội của Cố Tại Ngôn xuống xe.

Bởi vì cô biết, người của Cố Tại Ngôn sẽ để ý nhất cử nhất động ở bên phía trấn Biên Lư, cho nên cô rất chắc chắn ngọc bội sẽ được đưa tới tay của Cố Tại Ngôn.



Nếu người của Cố Tại Ngôn nhặt được, cô hy vọng có thể thông qua ngọc bội truyền ra thông tin cô làm mồi nhử dụ rắn ra khỏi hang.

Nếu người của Cố Tại Ngôn có thể đi theo cô được, vậy chứng tỏ sự an toàn của cô và Bình Bình có thêm một phần bảo đảm.

Đương nhiên đối với điều này Lưu Ly cũng không ôm hy vọng quá lớn, đối phương có thể buôn bán người nhiều năm không bị tra ra như vậy, chứng tỏ đối phương quả thật rất có thực lực, người của Cố Tại Ngôn nếu thật sự bị mất dấu, cô cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng mặc kệ như thế nào, cô cũng vẫn có cơ hội đi vào hang địch tìm được Bình Bình.

Bắt đầu từ lúc cô quyết định dùng thân mình mạo hiểm thì cô đã suy nghĩ tới mọi khả năng, cũng tận khả năng làm tốt chuẩn bị.

Là dược sư thiên tài, cô vẫn có chút năng lực tự bảo vệ mình.

Huống chi, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, cô cũng còn có một lá bùa hộ thân như không gian linh tuyền.

Cô trước giờ hành động luôn có sự chuẩn bị, chứ sẽ không kéo chân người khác tổn người hại mình.

Sau khi bỏ ngọc bội lại, Lưu Ly sợ đánh rắn động cỏ, cho nên không có làm gì khác nữa, yên lặng nằm ở trong xe ngựa giả bộ ngất.

Xe ngựa chạy rất nhanh, Lưu Ly bị xóc tới đau đầu chóng mặt, nếu không phải dùng nước linh tuyền cải thiện thể chất trong khoảng thời gian dài, Lưu Ly tuyệt đối tin mình sẽ giả bộ ngất thất bại mà nôn ra.

Cho dù bị xóc rất khó chịu, Lưu Ly vẫn không nhúc nhích, trong lòng lặng lẽ tính toán thời gian.

Khoảng 1 canh giờ sau, xe ngựa dừng lại, sau đó có người vén rèm xe ngựa leo lên xe ngựa.

Sau đó cơ thể của Lưu Ly bị người ta nhấc lên, Lưu Ly chỉ đành thả lỏng cơ thể tiếp tục giả bộ ngất.

Không lâu sau Lưu Ly cảm thấy mình được đưa lên thuyền, sau đó nghe thấy người trên thuyền nói với người đánh xe: “Được rồi, các người về đi, nhớ xử lý sạch sẽ mọi dấu vết, nếu không xảy ra chuyện thì trách đừng bọn ta vô tình.”

Người đánh xe đó đương nhiên đồng ý liên tục.

Sau đó, Lưu Ly cảm nhận được thuyền lắc lư, chắc là thuyền đã đi rồi.

Chỉ là thuyền đi không bao lâu, chắc chưa tới nửa canh giờ, chiếc thuyền vào bờ, Lưu Ly lần nữa được đặt trong xe ngựa.

Từ trong cuộc nói chuyện của hai người thì có thể nghe ra, người đánh xe tới lần này mới là người của người đứng sau kia, mà người trên thuyền chẳng qua chỉ là thay người ta làm việc.

Hơn nữa, những người trên thuyền sau khi đưa cô vào trong xe ngựa, bọn họ sẽ tiếp tục đi thuyền tiếp, dùng cách này để xóa dấu vết.

Tâm trạng của Lưu Ly rất nghiêm trọng, không ngờ đối phương lại cảnh giác tới mức độ này, khó trách Cố Tại Ngôn nói tra tới phía sau thì không có manh mối nữa.

Tiếp theo, Lưu Ly lại ở trong xe ngựa xóc nảy hơn hai canh giờ, xe ngựa mới từ từ đi chậm lại.

Nghe thấy tiếng giao bán náo nhiệt ở trong chợ bên ngoài, Lưu Ly biết mình chắc sắp tới nơi rồi.

Cộng thêm thời gian hôn mê, cô chắc đã ở trên đường hơn bốn canh giờ.

Trừ đi đường thủy, còn lại chắc có thể tính theo cách đi đường bằng xe với tốc độ nhanh.

Ba - bốn canh giờ đi đường, không tính quá xa, nhưng tuyệt đối không tính là gần.

Theo như những gì cô biết, trấn Biên Lư đi về phía Bắc là huyện thành Lâm An, từ trấn Biên Lư tới huyện Lâm An cưỡi khoái mã thì mất hơn một canh giờ là được rồi, cho nên nơi này không phải huyện Lâm An.

Còn huyện Việt, huyện Định bên cạnh, Lưu Ly cũng loại bỏ.

Huyện Việt huyện Định tuy xa, nhưng nhiều nhất cũng chỉ mất hơn một canh giờ so với đi tới huyện Lâm An mà thôi.

Mà nơi xa hơn thì chỉ có phủ thành Ngu Thành ở phía Đông Bắc và tỉnh thành La Thành ở phía Đông của trấn Biên Lư, hai thành trì này đều rất phát triển, hơn nữa lộ trình chắc cần trên ba canh giờ cưỡi khoái mã mới có thể tới.

Vậy nên giờ phút này, cô hoặc là ở Ngu Thành, hoặc là ở La Thành, còn là cái nào, cô vẫn không biết.

Chỉ là cô chỉ cần vừa nghĩ tới mình bị đưa tới nơi xa như vậy, trái tim trùng xuống.

Cả đoạn đường một người trưởng thành như cô cũng không chịu nổi sự xóc nảy, vậy Bình Bình bé như vậy, chẳng phải sẽ càng khó chịu sao?

Đến nơi xa như vậy, Bình Bình có phải rất sợ không?

Không bao lâu sau, Lưu Ly nhận ra xe ngựa đi vào một phủ trạch, điều này khiến Lưu Ly thu lại cảm xúc.

Rất nhanh, xe ngựa dừng lại, có người vén rèm xe ngựa ra, nhấc cô xuống xe.

Không lâu sau thì cô được đặt trên một chiếc giường mềm mại, dây thừng trên người được cởi ra, vải che mắt cũng được lấy ra.

Rõ ràng, đây là tới nơi rồi.

Lưu Ly không có mở mắt, vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ, cô có thể nhạy bén cảm nhận được có người đang nhìn cô.

“Cô nương xinh đẹp như vậy, thật là đáng tiếc.” Lúc này truyền tới tiếng thở dài của một bà tử.

“Thu lại lương tâm của bà đi, cách làm việc của chủ tử chúng ta bà lẽ nào quên rồi sao? Cẩn thận họa từ trong miệng mà ra mất đi tính mạng.” Giọng nói của bà tử khác rõ ràng không thân thiện lại có chút nghiêm khắc.

Tiếp theo là một sự im ắng, sau đó là tiếng xì xầm, bà tử trước đó vẫn nhỏ giọng nói: “Đứa trẻ đó đưa tới ngày hôm qua...”

“Im miệng!” Bà tử còn lại đanh giọng cắt ngang.

Mà Lưu Ly nằm đó lại kích động tới mức hai tay nắm chặt.

Đứa trẻ... đứa trẻ đưa tới ngày hôm qua! Là Bình Bình sao?

Cô thật sự cùng với Bình Bình được đưa tới một nơi sao?

Lưu Ly lòng nóng như lửa đốt, có hơi tức bà tử nghiêm khắc đó tại sao lại cắt ngang lời nói của bà tử còn lại, làm cô không thể nghe thêm được ít nữa.

Cô bây giờ cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể đợi.

Không lâu sau, giọng nói của bà tử nghiêm khắc đó truyền tới: “Tôi ra ngoài trước, bà trông kỹ người này.”

Nói xong thì là âm thanh mở cửa và đóng cửa.

Đợi sau khi tiếng bước chân đó đi ra, Lưu Ly mới giả bộ dần tỉnh mà mở mắt ra.

“A --- Cô sao lại...”

Trong phòng chỉ còn lại một bà tử tóc hoa râm ngoài 40 tuổi, nhìn thấy Lưu Ly tỉnh lại thì sửng sốt.

Sau đó giống như nhớ tới điều gì đó, vội vàng xoay người chạy về phía cửa.

“Người đâu...”

Lưu Ly không ngờ bà tử này lại có phản ứng lớn như vậy, trái tim trùng xuống, cũng không quan tâm quá nhiều, lật người đi xuống giường, chạy về phía bà tử đó...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv