Căn phòng tản mạn mùi máu tanh nồng nặc, Trương Nhị Cẩu đang nằm bất động trên giường của Trương Nhị Lang.
Trương Nhị Cẩu của giờ phút này áo trên đã bị cởi ra, phần bụng cũng được Tư đại phu băng bó đơn giản, nhưng vải quấn ở phần bụng của hắn sớm đã bị máu thấm ướt, thậm chí còn có thể nhìn thấu máu vẫn đang rỉ ra.
Lại nhìn sắc mặt của Trương Nhị Cẩu, trên mặt trên môi không nhìn thấy một chút huyết sắc, đưa tay sờ, quả nhiên Trương Nhị Cẩu lúc này đã vì mất máu quá nhiều mà tay lạnh ngắt.
Trương Nhị Cẩu thở ra nhiều hít vào ít, tình trạng đã rất nguy kịch, Lưu Ly căn bản không vội đi tới bắt mạch hoặc kiểm tra vết thương cho Trương Nhị Cẩu.
Bây giờ, trước tiên phải giữ tính mạng của Trương Nhị Cẩu mới là quan trọng hơn cả.
Hiện nay tuy trong tay cô không có thuốc tốt kéo dài tính mạng, nhưng lại có nước linh tuyền.
Không thèm nghĩ ngợi, Lưu Ly trước tiên đi tới đỡ đầu của Trương Nhị Cẩu, dí tay vào miệng của Trương Nhị Cẩu, giải phóng ra một ít nước linh tuyền trong không gian linh tuyền.
Có lẽ là bản năng cầu sống, có lẽ chỗ thần kỳ của nước linh tuyền, Trương Nhị Cẩu vốn trong trạng thái thoi thóp, thật sự nuốt nước linh tuyền vào.
Có thể nuốt nước linh tuyền xuống thì đồng nghĩa cái mạng này của Trương Nhị Cẩu tạm thời giữ được rồi.
Lúc này Lưu Ly mới đi kiểm tra vết thương của Trương Nhị Cẩu.
Vạch băng gạc quấn vết thương ra, Lưu Ly bèn nhìn thấy vết thương của Trương Nhị Cẩu.
Trên vết thương có đắp dược thảo cầm máu đơn giản, nhưng rõ ràng thuốc cầm máu này không có tác dụng.
Lưu Ly biết, đây không phải là Tư đại phu vô năng, mà là vết thương của Trương Nhị Cẩu quá sâu, dùng thuốc cầm máu thông thường của thời đại này cấm máu không dễ.
Không có bất cứ sự chần chừ nào, Lưu Ly dùng nước linh tuyền nhỏ ra lần nữa làm nước sát trùng cho Trương Nhị Cẩu
Đổi lại lúc bình thường, nước linh tuyền có thể cứu mạng này Lưu Ly chắc chắn sẽ không lãng phí như vậy, nhưng nước linh tuyền có quý giá hơn nữa, so với ân tình Trương Nhị Cẩu đối với Yên Yên cũng vẫn không tính là gì, cho nên Lưu Ly sử dụng không hề sót.
May mà hiệu quả của nước linh tuyền rất tốt, sau khi dùng nó để sát trùng, vết thương của Trương Nhị Cẩu không có chảy máu nữa.
Lưu Ly lại lấy ra một ít dược liệu mà trước kia hái và sơ chế ở trong không gian ra giã nát, sau đó đắp dược liệu đã giã nát đó lên vết thương của Trương Nhị Cẩu, đợi làm xong những chuyện này Lưu Ly lần nữa băng bó lại vết thương.
Đợi làm xong tất cả chuyện này, Lưu Ly nhìn trong phòng, thấy trong phòng có giấy bút, bèn đi tới, viết một phương thuốc bổ khí huyết.
Canh bát bảo với mỗi loại 30 gam bao gồm nhân sâm, bạch trư, bạch phục linh, đương quy, xuyên khung, thược dược trắng, cam thảo là bổ khí bổ huyết nhất.
Có điều tình trạng của Trương Nhị Cẩu, nếu dùng canh bát bảo cũng không chịu được, suy nghĩ một chút, Lưu Ly lần nữa cầm bút viết mấy dược liệu tổng hợp.
Đợi làm xong những việc này thì đã qua nửa canh giờ.
Giờ phút này, trong sân lại chỉ có mấy nữ nhân Trương Trần Thị, đám người Trương Đại Tú đã đi tổ chức người trong thôn đi tìm người ở các hướng xung quanh thôn.
Khi Lưu Ly đi ra khỏi phòng thì nghe thấy Trương Trần Thị nói như vậy, chỉ nói tiếng cảm ơn, bèn muốn lấy ra phương thuốc, vừa hay vào lúc này Tư đại phu cầm hòm thuốc quay trở lại.
Tư đại phu vốn không phải là người có lòng dạ xấu xa, nếu không khi Lưu Ly vừa tới thì sẽ không giúp Lưu Ly.
Ông ta biết mình không cứu được Trương Nhị Cẩu, nhưng cũng muốn giữ cái mạng này, cho nên sau khi phát hiện thuốc của mình có hiệu quả cầm máu không tốt thì quay về lật xem sách y.
Lúc này Tư đại phu lại tới là vì đã tìm được một cách cầm máu, chỉ là cách này có được hay không thì bản thân Tư đại phu cũng không biết.
Chỉ có thể nói, lúc này Tư đại phu cũng chỉ có thể ôm suy nghĩ cố chữa.
Chỉ là vừa vào cửa thì Tư đại phu đã nhìn thấy Lưu Ly, nhất thời thần sắc của Tư đại phu lại có vài phần phức tạp, trong mắt có vài phần không tự nhiên.
Vì ông ta từng tuổi này y thuật lại không bằng một Lưu Ly, cũng vì thái độ trước đây của ông ta nữa.
Chỉ là Lưu Ly bây giờ trong lòng đang vướng bận về Bình Bình, cũng không chú ý nhiều tới thần sắc của Tư đại phu, bèn trực tiếp đưa phương thuốc đã chuẩn bị cho Trương Trần Thị đưa cho Tư đại phu.
“Dựa vào phương thuốc này bốc thuốc cho Trương Nhị Cẩu thì sẽ không sao nữa.”
Tư đại phu nếu đã là thôn y, trong nhà nhất định sẽ có một ít dược liệu, giao phương thuốc cho ông ta là cách nhanh nhất.
Tư đại phu vô thức nhận lấy phương thuốc mà Lưu Ly đưa tới, cách này cho dù ông ta hành y nhiều năm cũng chỉ có thể nửa hiểu nửa không, chỉ biết là thuốc bổ khí bổ huyết, nhưng lại có vài chỗ không phải quá hiểu.
Có thể thấy Lưu Ly xoay người đi về phía Yên Yên, nghĩ tới chuyện đã xảy ra, Tư đại phu dù muốn hỏi cũng chỉ có thể nuốt lời trở lại.
Tư đại phu không có trực tiếp đi bốc thuốc, mà đi vào phòng của Trương Nhị Lang kiểm tra cho Trương Nhị Cẩu.
Khi nhìn thấy vết thương được xử lý rất tốt đó của Trương Nhị Cẩu và mạch tượng của Trương Nhị Cẩu ổn định hơn khi ông ta rời đi, Tư đại phu cực kỳ sững sờ.
Đợi khi Tư đại phu đi ra khỏi phòng, Lưu Ly đã không còn ở đây nữa, mà Yên Yên được Trương Trần Thị ôm trong lòng.
Tư đại phu chỉ để lại một câu ‘ta đi mua thuốc’ thì cũng rời đi.
Lưu Ly rời khỏi Trương gia, đi thẳng tới cổng thôn.
Bình Bình bây giờ không rõ như nào, cô không có tâm tư đợi ở nhà, buộc phải làm chút gì đó mới được.
May mà khi Lưu Ly đi tới cổng thôn, vừa hay nhìn thấy xe bò của nhà trưởng thôn, bèn lên xe bò của nhà trưởng thôn.
Thì ra sau khi Trương Cao Ân biết Bình Bình mất tích, tuy cũng đã tổ chức người trong nhà đi tìm, nhưng suy cho cùng cũng là thật sự quan tâm, ở nhà cũng không ngồi yên được, vì vậy bảo con trai đánh xe chở ông ta đi lên trấn.
Là trưởng thôn, Trương Cao Ân vẫn có chút qua lại với người trên trấn, Trương Cao Ân hy vọng đi nhờ bọn họ lưu ý giúp.
Đối với điều này, Lưu Ly rất cảm kích.
Đợi sau khi tới trấn, Lưu Ly bèn tách ra với trưởng thôn.
Xuống xe bò, Lưu Ly có hơi mờ mịt một lát, sau đó đi về phía Phúc Mãn Lâu.
Thứ nhất, trong nhà đã xảy ra chuyện, hàng hóa mấy ngày nay của Phúc Mãn Lâu cô chắc chắn cũng khó cung ứng được, thương nhân trọng chữ tín, cô phải đi nói một tiếng.
Thứ hai, cô biết ông chủ của Phúc Mãn Lâu – Âu Dương Diệp là một người có thân phận, cộng thêm kinh doanh của hắn trải khắp trong phạm vi rộng, cô muốn nhờ hắn giúp.
Cũng coi như Lưu Ly gặp may, khi cô tới Phúc Mãn Lâu, Âu Dương Diệp vừa hay ở trong Phúc Mãn Lâu.
Nghe thấy Lưu Ly nói rõ mục đích tới đây, thần sắc của Âu Dương Diệp trở nên nghiêm nghị, nói: “Cố phu nhân yên tâm, vấn đề cung ứng hàng hóa phía bên này ta sẽ cho người chuyển từ nơi khác tới, tin tức của lệnh công tử ta cũng sẽ cho người nghe ngóng.”
Âu Dương Diệp nói xong lời này thì không nán lại nữa, trực tiếp rời đi.
Âu Dương Diệp là thật sự vội.
Dù sao đứa trẻ đó là con của người đó, nếu thật sự xảy ra chuyện là chuyện rất khủng khiếp.
Ở một bên khác, Cố Tại Ngôn sau khi rời khỏi thôn Đại Vĩ, bèn nhanh chóng liên lạc với Tại Lâm Nhật Thiên mở tìm kiếm khắp các phương diện.
Nhật Thiên không nói hai lời, Tại Lâm lại ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Con của một thôn phụ, đâu có đáng để chủ tủ nhọc lòng như vậy?
Nhưng nhìn sắc mặt u ám đó của chủ tử nhà mình, Tại Lâm cũng không dám hỏi nhiều.
Sau khi Tại Lâm Nhật Thiên rời đi, Cố Tại Ngôn vô thức nhìn về phía dưới quán trà, ánh mắt này lại khiến Cố Tại Ngôn nhìn thấy một bóng người quen thuộc, khiến lông mày của Cố Tại Ngôn không khỏi nhíu chặt lại.