Cha con Điệp Quý đều không lên tiếng, rõ ràng bọn họ đều không muốn bị đánh gãy chân.
Chỉ là rõ ràng, đề nghị của Lưu Ly mọi người của thôn Đại Vĩ lại rất tán thành.
Người của Điệp gia đánh gãy chân của Trương Đại Lang, bọn họ lại đánh gãy chân của người Điệp gia, cũng coi như hòa.
Còn trong số người của thôn Điệp Gia có người cảm thấy đánh gãy chân của người khác có hơi quá đáng, Lưu Ly trực tiếp hỏi ngược lại: “Lẽ nào bọn họ đánh gãy chân của Trương Đại Lang thì không quá đáng? Trương Đại Lang đâu có làm sai gì chứ?”
Lời này vừa dứt, những người cảm thấy quá đáng kia lập tức không nói nữa.
Mà người của thôn Đại Vĩ lúc này đang nhìn chằm chằm ba cha con Điệp Quý như hổ rình mồi, dáng vẻ nhăm nhe muốn đi đánh gãy chân của bọn họ.
Ba cha con Điệp Quý bị ánh mắt này nhìn mà cảm thấy đau chân một trận, lão đại của Điệp gia không nhịn được trước tiên, bèn thúc giục Thôi thị: “Mẹ, mẹ mau đi lấy ngân lượng ra đi.”
Điệp lão nhị cũng mở miệng: “Mẹ, con không muốn bị đánh gãy chân, mẹ bồi thường tiền cho bọn họ đi.”
Điệp Quý không lên tiếng, nhưng cũng nhìn sang Thôi thị, ý tứ rất rõ ràng.
Bọn họ đều nhìn Thôi thị, không hề suy nghĩ trong nhà rốt cuộc có nhiều ngân lượng như vậy hay không.
Thấy mấy nam nhân trong nhà đều ép mình lấy ngân lượng ra, Thôi thị tức điên.
Sau đó ngồi phịch xuống đất, bắt đầu kêu khóc: “Ai cũng bảo tôi lấy ngân lượng, tôi đi đâu có thể lấy ra nhiều ngân lượng như vậy? Không ai có thiên lý hết, ép chết người ta ép tới cùng rồi, tôi không sống nữa...”
Giọng của Thôi thị rất lớn, cái trò một khóc hai quậy ba thắt cổ này bà ta rất giỏi.
Nếu không có chuyện trước đó làm bài học, e là mọi người đều sẽ bị dáng vẻ này của Thôi thị dọa rồi.
Diệp Quý đầu tiên là không nhúc nhích, muốn đợi Thôi thị quậy lên thì có thể không cần bồi thường tiền nữa, nhưng thấy Thôi thị khóc nháo nửa ngày vẫn không có ai phản ứng, chỉ nhìn Thôi thị giống như xiếc khỉ, sau đó Điệp Quý đã biết chiêu giở trò vô lại cũng không thông, bèn không kiên nhẫn nói với Thôi thị:
“Đừng gào nữa, còn không mau lấy ngân lượng ra? Lẽ nào bà thật sự muốn tôi bị đánh gãy chân sao?”
Thôi thị nghe vậy cũng không tiếp tục gào khóc nữa, dù sao một mình mình gào khóc không ai bắt lời cũng không có nghĩa lý gì.
Nhưng Thôi thị lại giả bộ hồ đồ: “Lão già chết tiệt, trong nhà đã nghèo thành như này rồi, lấy đâu ra ngân lượng?”
Điệp Quý thấy Thôi thị nhất quyết không chịu lấy ngân lượng ra, cũng lười quan tâm Thôi thị nữa, trực tiếp đi vào nhà.
Thôi thị mới đầu còn chưa phản ứng kịp, nhưng rất nhanh dường như nhớ ra cái gì đó, sắc mặt chợt thay đổi, vội vàng đi vào theo.
“Cái lão già chết tiệt, ông lật lung tinh cái gì?”
“Cút ra!”
“Đó là lão tam mua cho tôi, là đồ của tôi, ông không được động vào.”
“Bốp---”
Sau đó, trong nhà vang một trận ồn ào.
Rõ ràng Điệp Quý và Thôi thị đã đánh nhau ở trong nhà.
Không lâu sau thì thấy Điệp Quý tóc tai xù xạc ôm một cái hộp gỗ bình thường chạy ra, trên mặt của Điệp Quý lúc này còn mang theo vết máu bị móng tay cào rách, trông rất ghê.
“Đó là đồ của tôi, không cho phép ông cho người khác.” Thôi thị lao ra.
So với Điệp Quý, Thôi thị nhếch nhác hơn, tóc tai tơi tả giống như ả ăn mày, mà trên mặt còn có hai vết tát rõ ràng.
Cho dù là như vậy, Thôi thị vẫn nhớ đồ trong hộp gỗ đó.
Hai đứa con trai của Thôi thị lão đại và lão nhị của Điệp gia lại sợ mẹ mình làm hỏng chuyện hại bọn họ bị đánh gãy chân, vì vậy đã cản Thôi thị lại.
Mà Điệp Quý vào lúc này lại đặt chiếc hộp gỗ vào trong tay của Lưu Ly.
Ở trong tiếng mắng mỏ của Thôi thị, Lưu Ly mở chiếc hộp gỗ trong tay ra, lại thấy trong hộp gỗ đựng một cây trâm cài tóc bằng bạc và một chiếc vòng ngọc.
Trên cây trâm cài tóc bằng bạc cũng đính ngọc, nhìn thành phẩm của hai thứ này vậy mà không tệ.
Nhìn hai thứ này, Lưu Ly không hề nghi ngờ.
Điệp gia này chỉ là nhà nông bình thường, lão tam của Điệp gia nghe nói cũng chỉ là một người đi học trong huyện, sao lại mua nổi đồ tốt như này?
Thường nghe nói ‘vàng có giá ngọc vô giá’, huống chi còn là ngọc màu sắc nhìn trông không tệ như này.
“Đó là đồ của tôi, mau trả cho tôi!” Thôi thị gào lên muốn giằng khỏi lão đại và lão nhị của Điệp gia: “Đồ mà lão tam của nhà tôi hiếu kính tôi không chỉ đáng 50 lượng bạc, cô không thể lấy đi.”
Lời này của Thôi thị vừa dứt, mọi người của thôn Điệp Gia đều mang vẻ kinh ngạc.
Hai thứ đó không chỉ có 50 lượng bạc? Nhà Điệp Quý giàu như vậy sao?
Điệp lão tam này lẽ nào phát tài rồi? Nhưng hắn không phải đi học ở huyện thành hay sao? Đi học còn có thể kiếm được ngân lượng sao?
Mà khi mọi người của thôn Điệp Gia nghi hoặc, Điệp Trúc Lam cũng nhìn mẹ của mình, vẻ mặt mờ mịt.
Nhà bọn họ không phải luôn túng thiếu muốn nàng ta tiếp viện hay sao? Tại sao trong nhà lại có đồ quý giá như này?
Lưu Ly nghe thấy tiếng hét của Thôi thị thì trong lòng càng nghi hoặc, có điều cô không có nghĩ nhiều, mà hỏi Thôi thị: “Thứ này thật sự không chỉ có 50 lượng?”
“Không chỉ có vậy, đương nhiên không chỉ có vậy!” Vì để lấy lại đồ của mình, Thôi thị vội vàng gật đầu.
Lưu Ly lại mỉm cười: “Vậy số dư ra cũng coi như là bồi thường đi, chúng tôi không thích hoàn trả.”
Nói xong, Lưu Ly bèn đóng nắp của chiếc hộp gỗ lại, đưa đồ cho Trương Đại Tú.
Trương Đại Tú cầm chiếc hộp gỗ trong tay, vẻ mặt có hơi sững sờ.
Mà Lưu Ly lại trực tiếp tuyên bố với mọi người: “Chuyện hôm nay kết thúc, về sau Điệp gia và Trương gia của thôn Đại Vĩ không có liên quan gì nữa...”
Sau khi nói một câu như vậy, Lưu Ly bèn nhìn sang Cố Tại Ngôn đầy ý cảnh cáo, khóe miệng nhếch lên: “Hôm nay tha cho cô trước, lần sau nếu còn chọc tới tôi...”
Lưu Ly nói xong thì nhìn đầu gối của Điệp Trúc Lam, ánh mắt đầy thâm ý.
Cho dù Lưu Ly không nói hết câu, Điệp Trúc Lam cũng biết, ý đó của cô là: Lần sau chọc tới cô thì đánh gãy chân của nàng ta.
Điệp Trúc Lam thầm hận trong lòng, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng, giương mắt nhìn Lưu Ly và người của thôn Đại Vĩ hung hăng rời đi.
“Trời, đều là một lũ cướp---” Thôi thị giương mắt nhìn đám người Lưu Ly mang bảo bối của bà ta đi mất, bà ta tức tới mức giậm chân tại chỗ, nhưng cũng không dám đuổi theo.
Lúc này Thôi thị nhìn thấy Điệp Trúc Lam, lập tức giơ tay giật tóc của Điệp Trúc Lam: “Tao đánh chết đồ sao chổi như mày, số tiền bồi thường, bán mày đi mày cũng không đáng bằng đồ mà đệ đệ của mày tặng tao...”
Thôi thị vừa mắng chửi vừa đánh Điệp Trúc Lam, Điệp Trúc Lam có thể tránh, nhưng cũng không dám tránh.
Người của thôn Điệp Gia nhìn thấy một màn này nhưng không ai muốn quản, tất cả đều rời đi.
Thôn Đại Vĩ chuyến này coi như thắng lợi quay về, vì vậy tâm trạng của ai cũng rất tốt.
Lúc này Trương Đại Tú đã cho mỗi người 10 văn tiền, còn nói vài ngày nữa giết lợn chia thịt, cảm xúc của mọi người càng lên cao.
Cho dù có người đố kỵ Trương Đại Tú có được hai món đồ tốt, lúc này cũng rất vui.
Vừa về tới thôn, mọi người đều ai về nhà nấy, mà Lưu Ly và Cố Tại Ngôn thì đi theo Trương Đại Tú tới Trương gia, chuẩn bị đón hai đứa trẻ trở về.
Tuy nhiên mới vừa tới cửa của Trương gia, lại nghe thấy bên trong những tiếng khóc nức nở...