Cho dù Đinh Thiên Ân có nói gì đi nữa Thái Phương Lam vẫn cứ chấp niệm không nghe. Tự ý làm theo những gì mà cô ta sắp đặt từ trước, nếu anh trốn tránh vậy cô ta sẽ chính là người chủ động.
Nói đoạn, tay của cô ra luồng ra phía sau tháo những cái móc gài áo ngực.
*Bặt
Thái Phương Lam vịn chặt áo ngực trong tay, chỉ cần nới tay sẽ rơi xuống ngay, vẻ mặt ngay lúc này của Thái Phương Lam chính là ngoan cố, cô ta nhìn anh rồi mỉm cười ngớ ngẩn, bàn tay dần dần buông ra áo lót cứ theo đà mà rơi xuống sàn nhà, rất nhanh hai 'bầu ngực sữa' lộ ra, đập vào mắt của Đinh Thiên Ân. Anh to mắt nhìn, lạnh lùng buông câu: "Anh cạn lời với em rồi. Tùy em vậy, nếu em cố chấp muốn làm chuyện đó vậy em cứ thoải mái đi, anh đi đây."
Anh nói đi là sẽ đi được sao?
Thái Phương Lam dễ gì cho anh rời khỏi, cô ta kéo tay của anh không biết xấu hổ mà đặt lên bầu ngực to tròn của mình. Lập tức cô ta cảm thấy cơ thể có phản ứng, bên dưới nhạy cảm mà ướt át. Gương mặt cứ như đang đê mê đầy dâm đãng: "Đừng đi, đừng bỏ mặc em một mình."
Đinh Thiên Ân rụt tay thật nhanh, cởi nhanh áo khoác đắp lên người cho Thái Phương Lam, gương mặt đầy nghiêm khắc nói: "Anh chỉ xem em như em gái mà thôi, nếu em còn làm ra những chuyện bại hoại như vậy thì đừng đến tìm anh nữa.'
Đinh Thiên Ân nói một cách dứt khoát, sau đó mở cửa rời khỏi chính căn phòng làm việc của mình. Lãm Luân Trì đi tìm anh định xin nghỉ vài hôm do mẹ của hắn không may bị bệnh lại nói thấy anh lướt qua mình, chỉ kịp cúi đầu chào còn chưa được lên tiếng thì anh đã đi mất. Điều đáng nói chỉ thấy một mình anh đi ra, vậy còn Thái Phương Lam đâu? Nghĩ vậy, Lãm Luân Trì mang theo sự tò mò di chuyển đến phòng làm việc của anh, cửa vẫn còn he hé mở chứng tỏ Thái Phương Lam vẫn còn ở bên trong. Theo bản năng, Lãm Luân Trì đẩy cửa đi vào lại vô tình chứng kiến bộ dạng trần trụi của Thái Phương Lam, cổ họng dần dần trở nên khô khan, 'vật nhỏ' bên dưới thũng quần đột ngột ***** *** như thể muốn đâm khỏi cái quần mà chui ra.
Thái Phương Lam nghe thấy tiếng động từ khó chịu liền trở nên phấn khích, cứ nghĩ rằng Đinh Thiên Ân hồi tâm chuyển ý mà quay lại tìm mình. Cô ta nhanh chóng xoay người lại nhưng kẻ trước mặt khiến Thái Phương Lam sững người: "Là anh... Thiên Ân đâu?"
Bản chất mê gái hẳn là bất kỳ người đàn ông nào cũng đó, Lãm Luân Trì cũng không ngoại lệ, thậm chí khi thấy Thái Phương Lam ở trong bộ dạng trần như nhộng giống như một lời 'gọi mời' hắn hãy thưởng thức. Lãm Luân Trì trong vô thức đang bị dục vọng chèn ép, đưa tay khóa chặt cửa lại, từ từ tiến đến gần Thái Phương Lam.
Cô ta cả kinh lùi về sau, đưa tay che đi phần nhạy cảm, miệng réo lên: "Anh muốn làm gì... mau cút cho tôi, cút ngay nếu không tôi nói cho Thiên Ân đuổi việc anh ngay đó."
Lãm Luân Trì bây giờ đã bị dục vọng làm cho mờ mắt vốn dĩ không để tâm đến những lời mà Thái Phương Lam nói, ánh mắt đục ngầu di chuyển từ trên xuống dưới cơ thể của Thái Phương Lam một cách thèm khát, cổ họng liên tục nuốt nước bọt.
"Suỵt, đừng hét, cho dù cô có hét đến rát cổ họng chủ tịch cũng không nghe thấy đâu. Cửa phòng là cửa cách âm, chỉ khi ai vào đây mới nghe được tiếng của cô, có điều lấy làm tiếc tôi đã khóa cửa mất rồi."
Lãm Luân Trì vừa nói vừa diễn giả bản mặt ngây thơ của mình, khiến cho Thái Phương Lam cũng thấy rợn người. Không ngờ trợ lý nhìn có vẻ sáng sủa, thông minh của anh lại là một tên biến thái giấu mặt. Lòng cô ta tràn ngập sự sợ hãi, không cứng thì mềm mà van xin:
"Anh cần tiền không, tôi sẽ cho anh. Chỉ mong anh đừng làm gì tôi cả."
Ngàn vạn lần Thái Phương Lam thống thiết mà nói, rõ biết cô ta sợ hãi đến nhường nào. Không ngờ chỉ vì một chút bốc đồng của mình lại tự đào hố chôn thân.
Lãm Luân Trì cười khẩy, chật lưỡi mấy cái, hai tay chà sát liên tục, có thể thấy điều mờ ám sắp xảy ra: "Wow, biết sợ rồi sao? Mà tôi không kèm được nữa rồi..."
Thái Phương Lam chỉ kịp nghe mà chưa kịp trốn chạy thì Lãm Luân Trì đã mạnh bạo kéo cô ta lại ghê sô pha, ném mạnh xuống ghế không chút thương tiếc. Thái Phương Lam bị ném mạnh làm cho không kịp thích ứng, đầu óc mơ hồ chóng mặt, trong lúc chao đảo tâm trí chỉ nhìn thấy Lãm Luân Trì đã lột sạch sẽ y phục trên người, để lộ ra hạ bộ to tướng, cứng nhắc trong cái quần lót màu xám. Thái Phương Lam chỉ biết ôm lấy thân mình để né tránh hành vi đồi bại của hắn: "Cút đi, cút đi."
Miệng đầy sắc nhọn ra lệnh cho hắn. Điều đó chỉ làm Lãm Luân Trì thêm kích thích mà thôi, hắn nhanh tay cởi bỏ luôn cái quần lót vướng víu kia, sau đó như một con thú bị mất kiểm soát vồ lấy Thái Phương Lam, sức lực của cô ta vốn dĩ không là gì đối với Lãm Luân Trì cả, hắn mạnh bạo cầm chặt hai tay của ả đưa lên đỉnh đầu, bàn tay còn lại kéo mạnh cái quần lót ren của Thái Phương Lam, không hề ném đi mà đưa lên mũi ngửi một cái rồi đặt nhẹ nhàng xuống ghế, nâng niu như bảo vật. Tất cả những gì không nên nhìn thấy cũng đã bị hắn đem nhìn trọn vào mắt. Thái Phương Lam khóc lóc inh tai, cố sức vùng vẫy nhưng gần như không khả thi.
Lãm Luân Trì nhìn xuống hạ thể của ả, vừa rồi do ướt át từ lúc ôm Đinh Thiên Ân, vô tình để Lãm Luân Trì nhìn thấy hắn liền cười xấu xa: "Miệng thì bảo tôi cút, nhưng hình như bên dưới của cô thì không hề muốn như vậy."
Thái Phương Lam chưa kịp nói đã cảm nhận được bên dưới của mình đang bị Lãm Luân Trì chọc phá, hắn đút tay vào trêu chọc, dịch thủy theo tay của hắn mà trào ra vô cùng nhiều, Thái Phương Lam khó chịu mà vặn vẹo cơ thể. Cả khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi và nước mắt: "Đừng... ưm..."
Tiếng rên la đầy nỉ non của Thái Phương Lam như giáng một đồn kích thích cho Lãm Luân Trì, hắn cười tà tà nhìn lom lom bộ mặt bí bách của ả, châm biếm: "Có muốn tôi chưa?"
Thái Phương Lam gật đầu lia lịa, đầy dứt khoát. Do phòng làm việc của Đinh Thiên Ân kín đáo, camera cũng không có, nhưng đối với mỗi căn phòng của nhân viên thì lại có. Chính vì vậy Lãm Luân Trì không chút nghĩ ngợi, thoáng chốc tiến công thật mạnh đi vào bên trong *** ***** đầy mềm ướt của ả. Một cảm giác sung sướng truyền đến, đôi môi ả không thể ngậm được mà rên rỉ: "Ư... sướng quá... mạnh... mạnh hơn đi..."
Lãm Luân Trì như được tiếp thêm sức mạnh, khiến hắn trở nên rạo rực, luận động thắt lưng mạnh mẽ lúc tiến lúc lùi. Bỗng nhiên nhìn thấy màu đỏ của máu dính lại trên da ghế, hắn không ngờ đây là lần đầu tiên của Thái Phương Lam, vậy mà cô ta trông không đau chút nào thậm chí còn phấn khích như đã trải qua mấy lần.
Ban đầu Thái Phương Lam tránh hắn như tránh tà chỉ vì không muốn hắn chạm đến thân mình, nào ngờ lát sau cũng chính ả ngâm nga cầu khẩn: "Mạnh hơn nữa đi... ưm, thật sướng... em thích anh quá, của anh to quá, thật tuyệt..."
Lãm Luân Trì được khen lại càng xung mãn ra vào dồn dập khiến Thái Phương Lam không kịp thở, hai cơ thể trần trụi cứ như vậy theo thời gian mà quấn lấy nhau không rời.
"Kĩ năng của anh thật tốt, nếu không phải đây là công ty của Đinh Thiên Ân thì em đã muốn cùng anh triền miên lâu hơn nữa."
Thái Phương Lam bày ra vẻ mặt khó chịu, chậm rãi mặc đồ vào. Lãm Luân Trì sớm đã chỉnh tề áo quần, được dịp nhìn thấy cơ thể của Thái Phương Lam lần cuối, cười tà: "Không sao, nếu em thích cứ điện thoại cho anh. Anh rất sẵn lòng được phục vụ cho em."
Thái Phương Lam vui vẻ hào khởi hôn tặng hắn một nụ hôn trên má: "Tất nhiên rồi, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau."
Sợ có người nghi ngờ nên Lãm Luân Trì nhanh chóng tạm biệt ả rồi rời khỏi căn phòng vẫn còn ám muội kia. Thái Phương Lam sau khi mặc đồ xong không quên lau đi vết máu trên ghế tránh bị Đinh Thiên Ân phát hiện. Sau đó thỏa mãn bước ra khỏi phòng.
Nhân viên nhìn thấy ả liền cau có không thích, mặc kệ điều đó Thái Phương Lam vẫn hiên ngang mà đi.
"Kì lạ, chủ tịch đã rời khỏi rất lâu rồi mà cô ta mới đi."
"Phải đó, chẳng lẽ thấy phòng làm việc của chủ tịch thoải mái quá nên ngủ một giấc cũng nên."
"Không đâu vừa rồi đi nhìn thấy trợ lý Lãm vào đó rất lâu rồi mới đi ra có khi hai người bọn họ..."
"Không có đâu, trợ lý Lãm từ trước đến giờ trung trực liêm minh làm gì có chuyện đó, chắc là cô ta thay chủ tịch bàn chuyện làm ăn cũng nên."
"Lo làm việc đi, đừng bàn tán chuyện của chủ tịch nữa, bị phát hiện rồi đuổi việc cả đám bây giờ."
Nghe thấy lời của quản lý tất cả bọn họ mới ngừng xì xầm, trở lại làm việc của mình.