Cánh cửa phòng hạng sang được mở ra, Song Nhĩ Khanh tỏ ra ôn nhu đặt tay lên eo của Tiểu Phỉ dẫn cậu đi lại ghế ngồi: "Regina tiểu thư ngồi đây chờ tôi một lát, tôi đi vệ sinh sẽ quay lại ngay."
Không làm mất thời gian của Song Nhĩ Khanh, Tiểu Phỉ giương mắt đầu gật gật: "Anh cứ thoải mái đi."
Rồi sau đó Song Nhĩ Khanh ra khỏi phòng, nơi khóe miệng của hắn chợt hiện lên một nụ cười nham hiểm, rõ ràng trong đầu của hắn đang mưu mô một kế hoạch gì đó. Cùng lúc Lữ Thiết Nhan đi vào trong, lại nghĩ đến việc nếu cứ khư khư đeo khẩu trang, mang kính râm xuất hiện như này, ở nơi náo nhiệt này thì có phần gây chú ý, cũng như khiến Song Nhĩ Khanh dễ dàng phát hiện ra sự tồn tại của cô. Chính vì vậy Lữ Thiết Nhan ngồi ở trên xe, trang điểm một chút. Cô dùng lớp trang điểm để ngụy trang cho khuôn mặt, ban đầu vốn dĩ không có make up đã xinh đẹp mĩ miều giờ đây có thêm lớp trang điểm lại càng tăng thêm sức hấp dẫn trên gương mặt này. Vừa sắc sảo, vừa quyến rũ khiến cho người khác không khỏi thèm khát.
*Cạch
Sau khi xong việc, cô mở cửa xe đi xuống, đôi chân thon dài nhỏ nhắn, đặc biệt là trắng nõn như giấy đặt trên mặt đất rồi đứng thẳng dậy, giây tiếp theo là đóng mạnh cửa xe chỉ một hành động nhỏ của cô thôi đã làm cho những người ở đó có chung một suy nghĩ đó là 'Ngầu'.
Ngoài mặt tỏ ra cứng rắn như vậy mặc nhiên bản chất thật sự của cô chỉ đơn thuần là một người con gái yếu mềm cần sự bảo vệ. Lữ Thiết Nhan cầm theo ví tiền hiên ngang đi vào bên trong, vậy mà hai tên vệ sĩ của quán bar lại chặn cô lại, một tên cau mặt nghiêm nghị nói: "Cô có thẻ xanh để vào hay không?"
"Thẻ xanh?" Lữ Thiết Nhan nhướng mắt, cô quên mất ở quán bar này cần có thẻ mới được vào, khi nãy Song Nhĩ Khanh vào được là do hắn sớm có quen biết với ông chủ của quán, hiển nhiên sẽ được vào một cách thoải mái. Không muốn lãng phí thời gian, cô không đi tìm thẻ xanh gì gì đó, mà cách duy nhất để có thể vào trong chính là dùng tiền. Vẻ mặt quyến rũ đầy sức hấp dẫn hiện lên sự đáng yêu, giọng nói ngọt ngào vang lên: "Tôi không có thẻ xanh."
Câu nói hết sức thản nhiên của cô lọt vào tai hai người. Tuy nhiên hai người bọn họ không lấy làm khoa chịu, mặc khác thay đổi sắc mặt ba trăm sáu mươi độ nhìn cô, tên vừa rồi lại nói tiếp: "Vậy chúng tôi không thể cho cô vào được."
"Tôi biết chứ!" Lữ Thiết Nhan vẫn tỏ ra bình tĩnh hơn bao giờ hết, là một người làm ăn giống như cô việc đầu tiên bản thân cần phải có chính là bình tĩnh, việc thứ hai chính là kiên nhẫn. Cô không quá gấp gáp để có thể vào bên trong, chỉ cần kiên nhẫn liền được vào thôi mà. Nhưng khác ở chỗ nếu cô đến đây chơi thì có thể chờ được, chỉ là cô đến để thực hiện kế hoạch đang còn giang dở của mình, không thể cứ ở đây trò chuyện phiếm với hai tên này, nghĩ vậy Lữ Thiết Nhan kéo ví tiền của mình, lấy ra một cọc tiền nếu đếm sơ sơ cũng không hề nhỏ, cô chìa ra bâng quơ trước mặt hai người vào thẳng vấn đề: "Tôi không có thẻ xanh, tôi dùng số tiền này để mua cái thẻ đó vẫn được chứ?"
Là một người có bản chất tham tiền khi thấy số tiền lớn kia bốn mắt của hai tên sáng rực như trăng, nâng tay lên định nhận thì một bàn tay khác đã ngăn lại. Đinh Thiên Ân đột nhiên xuất hiện giật lấy ví và số tiền kia nhét lại vào ví cho cô nói: "Không cần đưa tiền, tôi có thẻ cứ vào cùng tôi."
Mặc dù là một vệ sĩ nhỏ bé nhưng đối với người trước mặt này không thể không biết, hai người bọn họ cúi đầu kính cẩn đồng thanh nói: "Đinh thiếu thật hoan nghênh ngài đã đến đây."
Lữ Thiết Nhan quay mặt qua nhìn anh, cái nhìn soi xét và đầy suy nghĩ. Vừa rồi anh có mặt ở nhà hàng còn mời cô uống nước, lần này anh lại xuất hiện bất ngờ đáng nói hơn là còn đúng lúc, hai việc này gộp lại cho thấy sự xuất hiện của Đinh Thiên Ân ở hai hoàn cảnh không phải trùng hợp mà chính là đã có sắp xếp từ trước.
"A..."
Vẫn còn đang ngây ngốc suy nghĩ thì cái kéo tay của Đinh Thiên Ân làm cô hoảng hồn nhanh chóng trở về dáng vẻ ban đầu, cô ngước nhìn tấm lưng rộng mà gầy, dáng vóc cao to ưa nhìn chắn mọi tầm nhìn của cô, mặc dù không biết anh theo dõi cô là vì mục đích gì nhưng khi ở cạnh anh cô liền có cảm giác bình yên, an toàn đến lạ thường.
"Mê tôi rồi sao?" Đinh Thiên Ân buông tay cô ra, hai mắt dán chặt vào Lữ Thiết Nhan trên đùa nói.
Lữ Thiết Nhan thẹn thùng trong lòng, ngoài mặt vẫn giữ bộ dạng lạnh nhạt, né tránh câu hỏi: "Vì sao lại giúp tôi?"
Đinh Thiên Ân chấp tay sau lưng, vẻ mặt cùng ánh mắt đầy rẫy sự chắc chắn: "Sau này chúng ta hẳn sẽ hợp tác, cho nên giúp cô cũng chính là giúp tôi sau này."
Nghe thấy câu trả lời đó Lữ Thiết Nhan thông trí hiểu ra, miệng nhỏ 'ồ' lên một tiếng, gật đầu tỏ rõ: "Thì ra anh sớm đã có tính toán, vậy mà tôi còn tưởng bản thân được Đinh tổng đây ái mộ."
Câu nói của Lữ Thiết Nhan vừa có ẩn ý là trêu chọc vừa muốn thăm dò xem là có thật hay không? Đinh Thiên Ân cũng giống như cô, thông minh hơn người nên sớm đã hiểu ý từ lâu, anh chỉ cười nhẹ một cái, vẻ mặt ung dung khoan thai đáp lại: "Nếu nói tôi thật sự ái mộ Regina tiểu thư thì không biết cô có tin không nhỉ?"
Vừa rồi cô có trêu, cũng có nói thật, mà lần này chính Đinh Thiên Ân cũng làm như y hệt cô, ấy mà điều khác biệt ở đây chính là câu nói của cô đối với Đinh Thiên Ân không ăn nhầm gì. Còn câu nói của Đinh Thiên Ân lại khiến Lữ Thiết Nhan hoang mang xen lẫn một chút rối ren, mắt chớp liên tục không ngừng, Lữ Thiết Nhan mở miệng ấp úng nói: "Tôi..."
Chính câu hỏi này của Đinh Thiên Ân khiến cô không biết nên trả lời thế nào. Quả nhiên anh là một người rất có tầm, luôn làm cho đối phương kinh hãi, lại làm cho một người lém lỉnh như cô phải rối bời suy nghĩ.