A Kiều vội xua tay: “Không… không phải em cần tiền đâu ạ. Hai năm nay tiểu thư đã bí mật cho nhà em không ít tiền, em không thể lại đòi thêm được. Chỉ là…”
Lữ Thiết Nhan nghiêng đầu, chờ đợi A Kiều nói ra lời trong lòng. A Kiều tuy không được đi học đầy đủ, cô ta không có đủ trình độ để bảo đàm bản thân khi tham gia vào vòng xoáy này sẽ có thể an toàn bước ra. Nhưng cuộc sống chính là không thể lường trước được. Hai năm nay, mặc dù A Kiều không biết chút gì về tin tức của Lữ Thiết Nhan, mỗi ngày đều cố gắng thu thật những tài liệu mà không biết đến khi nào mới có thể đưa ra ánh sáng.
Có một đoạn thời gian, nhà của A Kiều liên tục nhận được số tiền không rõ người gửi, chỉ kèm với một câu nhắn “cho những gì cô đáng được nhận”. A Kiều không ngốc, cô ta biết người gửi số tiền này chỉ có thể là Lữ Thiết Nhan. Nhờ số tiền này mà nhà của A Kiều cũng không còn phải vất vả nhiều.
Cô ta không chắc bản thân sẽ kiên trì bao lâu trong cái vòng tranh đấu này, nhưng điều mà cô ta chắc chắn chính là bản thân đã nợ Lữ Thiết Nhan quá nhiều.
Trừ vụ tiền ra, trong lòng A Kiều vẫn khắc ghi cái ơn mà Lữ Thiết Nhan năm đó giúp cô ta trút nỗi uất ức mà Song Nhĩ Khang gây ra. A Kiều không có khả năng làm điều đó, cũng không có ai dám đứng ra hoặc không hề quan tâm tới. Nhưng Lữ Thiết Nhan là người duy nhất vì những chuyện đó mà cảm thấy bất bình rồi đứng ra giúp đỡ. Tuy rằng Lữ Thiết Nhan vẫn xem chuyện đó là tiện tay mà làm, nhưng đối với A Kiều, đó là một chuyện quá sức vĩ đại.
Hai năm, A Kiều một thân một mình, không rõ được bản thân phải đi đâu làm gì, chỉ có thể mù quáng mà cố sống trong Song gia, mỗi ngày chờ đợi sự trở lại của Lữ Thiết Nhan. Chiều hôm nay, khi cô ta nhìn thấy mảnh giấy nhắn ở khe tường, ánh sáng tắt lịm bao năm như sáng bừng trở lại. A Kiều lúc đó vui đến rơi nước mắt.
Cuối cùng, cô ta cũng không còn phải một thân một mình không ai chống lưng nữa.
Mà những cảm xúc này của A Kiều, đều viết hết lên trên mặt. Suy cho cùng, cô ta cũng chỉ là một cô gái độ tuổi mười tám hai mươi, vẫn còn nhiều thứ chưa hiểu rõ về thế giới này. Lữ Thiết Nhan khẽ cười, vỗ tay lên vai A Kiều tỏ ý an ủi.
“Đừng lo, tôi không phải loại người sẽ bỏ rơi người phe mình.”
Lữ Thiết Nhan không phải kiểu người sẽ hứa hẹn về tương lai xa xôi, nhưng nếu để A Kiều được yên tâm thì như vậy cũng tốt. Cá nhân Lữ Thiết Nhan đã tính toán sẵn một đường an toàn cho A Kiều. Khi nào cô ta muốn rút lui hoặc chuyện đã xong thì sẽ giúp cô ta sống an yên một đời bên gia đình mình.
Lữ Thiết Nhan đã nợ A Kiều rất nhiều thứ, điều duy nhất cô có thể làm chính là bảo vệ sự an toàn của A Kiều.
“Em… sẽ không phản bội cô đâu!”
Với sự kiên định này, A Kiều đã quyết định sẽ tiếp tục làm nội gián cho Lữ Thiết Nhan.
Hai người sau đó nói với nhau rất nhiều chuyện. A Kiều hống hách của năm đó luôn bắt nạy Song Yết Hỷ giờ đây đã trưởng thành, hiểu chuyện hơn rất nhiều. Có lẽ trải qua nhiều chuyện sẽ càng khiến con người ta thêm vững chãi hơn.
Lúc tạm biệt nhau, A Kiều định rời đi thì mới sực nhớ ra một chuyện quan trọng. Cô ta vội kéo lấy tay Lữ Thiết Nhan mà nhắc nhở: “Tiểu thư, có chuyện này cô nhất định phải lưu tâm. Song Nhĩ Khanh thiếu gia sắp về nước rồi. Đột ngột trở về, chắc chắn không có ý tốt.”
Lữ Thiết Nhan gật đầu ra hiệu đã biết. Sau khi tiễn A Kiều an toàn về tới Song gia, Lữ Thiết Nhan mới rời đi. Cô vừa vòng ra khỏi con đường thì một chiếc xe đã đợi sẵn. Lữ Thiết Nhan mở cửa xe bước lên, uể oải dựa người vào ghế.
Tiểu Phỉ ngoắc tay ra hiệu cho xe chạy đi. Suốt cả đoạn đường cậu ta vẫn im lặng không hỏi gì dù cho trong lòng đang có muộn vàn câu hỏi. Nhưng con người Tiểu Phỉ chính là cái gì cô không nói thì cậu ta sẽ không hỏi, có thắc mắc cũng để lại trong lòng.
Lữ Thiết Nhan nhắm mắt dưỡng thần một hồi mới khẽ cất tiếng.
“Tiểu Phỉ, điều tra giúp tôi Song Nhĩ Khanh khi nào về nước. Tôi muốn biết chính xác.”
Tiểu Phỉ gật đầu, cẩn thận ghi nhớ vào trong cuốn sổ của mình. Mỗi điều mà Lữ Thiết Nhan căn dặn, cậu ta đều rất chú tâm mà ghi nhớ. Mỗi cái tên mà Lữ Thiết Nhan nhắc đến, hình như đều là nhân vật quan trọng. Nhưng cái tên Song Nhĩ Khanh này là người của Song gia sao? Vậy hắn có gì đáng để lưu tâm à?
“Song Nhĩ Khanh đó, là nhân vật nên đề phòng sao?”
Lữ Thiết Nhan ngồi thẳng lưng lại, nheo mắt suy nghĩ.
“Song Nhĩ Khanh này so với anh trai Song Nhĩ Khang của mình có thể nói là thông minh gấp ngàn lần. Người này tâm cơ cẩn mật, mưu kế chước quỷ không lường trước được, phải đề phòng.”
Song Nhĩ Khang chỉ là một tên bại hoại ngu ngốc, không có chút năng lực hay tiền đồ gì. Nhưng theo ký ức của nguyên chủ, Song Nhĩ Khanh thật sự là một người đáng gờm. Hành sự cẩn thận, trên mặt luôn nở nụ cười mà trong bụng lại không biết đang tính toán điều gì.
Năng lực phán đoán của người này khá tốt. Hơn bốn năm trước hắn ta đi du học ở Mỹ, đối với chuyện Song Nhĩ Khang trong nước bị Lữ Thiết Nhan phế đi căn bản không quan tâm tới. Có thể nói, hắn ta chẳng quan tâm đến người anh trai song sinh này. Thứ hắn ta quan tâm đến, có khi còn lớn hơn cả Song gia.
Tham vọng càng lớn càng đáng sợ. Song Nhĩ Khanh im hơi lặng tiếng bao nhiêu năm, hôm nay trở về là muốn cùng dấy lên một màn tranh đấu kịch liệt ở Bắc Đại này sao?
Nếu người cũng đã về rồi, vậy nợ của Đào Yến Trúc cứ tính lên hết một thảy đi. Lữ Thiết Nhan khẽ nợ một nụ cười đầy ẩn ý.
“Xem ra, Bắc Đại mấy tháng sắp tới đây sẽ rất náo nhiệt!”