Regina hay cũng chính là Lữ Thiết Nhan sau khi rời khỏi Song gia, cô mang theo số tiền đó, dựa vào những kinh nghiệm chiến lược trong tay mà từng bước phát triển lớn mạnh. Đoạn thời gian đã có đủ tiền, Lữ Thiết Nhan cũng tương đối hiểu về thế giới này. Sau đó cô quyết định ra nước ngoài, thị trường làm việc ở đó rộng mà cũng đa dạng. Lữ Thiết Nhan như cá gặp nước, không chút cản trở từng bước lớn mạnh như hiện tại.
Lần này cô quay về, cũng là vì một vài chuyện của nguyên chủ còn chưa xử lý xong.
Nhưng không ngờ tới chính là vừa mới về đã đụng phải một nhân vật đáng gờm là Đinh Thiên Ân khiến cô phải nghiêm túc xem xét lại mình.
Ngồi trên xe, Lữ Thiết Nhan cứ thả hồn treo mây, cũng không biết đang nghĩ gì. Tiểu Phỉ im lặng cả buổi trời, cuối cùng cũng không nhịn được mới hỏi cô: “Tiên sinh, người hôm nay cô gặp rốt cuộc là ai?”
“Lúc bình thường không có ai, cậu cứ gọi tôi là Regina cũng được. Gọi tiên sinh nghe thật trịnh trọng.”
Cậu nhóc này một tay cô bồi dưỡng nên, tuy là một đứa trẻ lang thang nhưng thiên phú thật sự không tệ. Cộng thêm cả năng lực của mình, Tiểu Phỉ dưới sự bồi dưỡng của cô cũng trở thành một người có năng lực khá tốt so với các sát thủ hay lính đánh thuê quốc tế.
Nhưng cậu ta chính là quá tôn sùng cô, vì thế mà khiến Lữ Thiết Nhan bình thường nói chuyện cũng không thoải mái lắm.
“Nhưng mà… thôi, tôi vẫn nên gọi cô là tiểu thư thì hơn.”
Suy cho cùng, cậu ta cũng không dám quá phận với người mà mình nhất mực tôn sùng. Tiểu Phỉ này đúng là đã quá mức tôn sùng cô rồi! Nhưng lời cô nói, cũng không thể không nghe theo. Thôi thì cứ thuận theo cô đổi cách xưng hô, chỉ là vẫn giữ thái độ tôn kính một chút là được.
Nhưng như thế cũng đỡ hơn suốt ngày tiên sinh tiên sinh, nghe cứ cảm thấy ngượng tai thế nào ấy.
“Người tôi gặp hôm nay, cậu cũng biết. Anh ta tên Đinh Thiên Ân.”
Cái tên này rất nổi tiếng trong giới, Tiểu Phỉ đối với người này ít nhiều cũng đã nghe qua. Một người lãnh khốc, tư trí so với Lữ Thiết Nhan cũng không hề thua kém bao nhiêu. Nhưng trước đây đều là nước sông không phạm nước giếng, anh ta lại làm sao mà tìm ra được hành tung của Lữ Thiết Nhan? Tiểu Phỉ bấy giờ mới cảm thấy, hoá ra người đó không phải là hữu danh vô thực. Năng lực lại đáng ghê gớm như vậy.
“Anh ta tìm cô có việc gì? Lẽ nào là muốn tuyên chiến sao?”
Lữ Thiết Nhan lắc đầu. Cô cười khúc khích, nói ra một câu liền khiến Tiểu Phỉ thất kinh: “Đinh Thiên Ân, hình như anh ta biết thân phận của tôi rồi.”
Tiểu Phỉ nghe đến đây thì liền hốt hoảng, tái xanh mặt mày.
“Cái gì? Bị phát hiện mà cô còn thản nhiên như vậy? Rất nguy hiểm đấy!”
Hiện tại thân phận Regina là một thân phận không có góc chết. Bởi vì không ai điều tra ra được Regina là ai, có người thân bạn bè nào hay không. Cô đã che giấu thông tin cá nhân kĩ lưỡng đến mức những người điều tra về cô đã tưởng Regina là một người từ dưới đất chui lên, không có mối quan hệ thân thiết nào.
Nhưng cái thân phận này cũng sẽ trở thành điểm chết nếu bị lộ ra tên thật. Kẻ thù sẽ nhắm vào Song gia mà uy hiếp cô, đem những chuyện trong quá khứ để lan truyền ra ngoài. Lữ Thiết Nhan hiện tại vẫn chưa đặt được mục đích của mình, nếu thời khắc này lại để mọi chuyện bị lộ ra thì bao nhiêu cố gắng đều sẽ thành công cốc.
“Không sao, trực giác của tôi nói rằng Đinh Thiên Ân này sẽ không làm lộ thân phận của tôi. Anh ta có lẽ còn giúp tôi giấu nhẹm đi.”
Không biết vì sao, Lữ Thiết Nhan đối với Đinh Thiên Ân lại có một cảm nhận khác lạ. Cô không cho rằng anh là loại người ngoài mặt vờ hợp tác bên trong thì đâm thọt. Đinh Thiên Ân hình như còn chất chứa điều gì đó sâu sắc hơn, hình như anh đối với cô là một loại hứng thú muốn tìm hiểu gì đó chứ không phải muốn lật đổ đối thủ cạnh tranh.
Lữ Thiết Nhan không chắc về những suy đoán này, nhưng có một điều gì đó thôi thúc cô tin tưởng anh không phải người như thế.
“Tiểu thư, tôi biết cô làm việc đều rất cẩn trọng, chuyện này nếu cô đã không có ý kiến tôi sẽ không nói nữa. Nhưng tôi chỉ muốn nói, cô thật sự quá mạo hiểm rồi.”
Lữ Thiết Nhan cười khì, vỗ lên vai Tiểu Phỉ trấn an cậu ta: “Không sao, tin tưởng tôi. Nếu anh ta thật sự như thế, đối phó với Đinh Thiên Ân, tôi vẫn có chút bản lĩnh mà. Cùng lắm là cùng anh ta đồng quy vô tận.”
Thấy cô chắc chắn như thế, Tiểu Phỉ mặc dù trong lòng lo lắng không ngớt nhưng cũng thôi không nói nữa. Tính cách cô trước nay đã thế, có khuyên cũng chỉ vô ích. Nhưng quả thật, Regina mà cậu ta biết rất có năng lực. Là một năng lực khuynh đảo cục diện, khiến người khác cũng phải ghen tị.
“Tiểu thư, chúng ta bây giờ về khách sạn sao?”
Lữ Thiết Nhan liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi tựa đầu vào kính xe, khẽ cười: “Không, chúng ta còn phải gặp một người quan trọng. Đến Song gia đi.”
Cũng đã hai năm ròng rã công sức năm đó bỏ ra đã đến lúc tìm về rồi!
Tiểu Phỉ cho lái xe đến Song gia, nhưng lại cho xe dừng cách nhà Song Hải tận một con đường. Lữ Thiết Nhan xuống xe, một mình đi về lại chốn xưa. Đúng là khiến người ta hoài niệm không ít mà.
Lữ Thiết Nhan đã điều tra hết cả, giờ này Song Hải không ở nhà mà đang ở công ty, Đào Yến Trúc thì ra ngoài với bạn bè, Song Nhĩ Khang cũng không có ở nhà nốt. Thời điểm này bí mật đến là đúng nhất rồi.
Cô men theo lối mòn vòng ra phía sau ngôi nhà, trèo lên một cái cây với thân thủ nhanh nhẹn rồi nhảy phốc vào bên trong. Nơi này cũng không khác xưa là mấy.
Lữ Thiết Nhan đến góc tường bên trái, để lại một kí hiệu cùng một tờ giấy nhỏ bên dưới cục đá, sau đó nhanh chóng rời đi. Ám hiệu đã để lại, chỉ chờ người cần đến đến tìm mà thôi.