Đối phương thấy cô có vẻ bất ổn, còn tỏ ra rất quan tâm đến: "Cô bị làm sao vậy? Thấy khó chịu gì à?"
Nhưng mà câu hỏi thốt ra căn bản không có lời đáp. Lữ Thiết Nhan dần dần rơi vào trạng thái hôn mê sâu, dường như không chống cự được nữa mà gục xuống bàn. Đúng lúc đó, cô gái kia mới chịu tháo kính và khẩu trang xuống, điều đặc biệt khuôn mặt của ả không thể phủ nhận giống cô trăm phần trăm, nếu Lữ Thiết Nhan không bất tỉnh có lẽ cô sẽ thấy bất ngờ.
"Hừ! Song Yết Hỷ ơi là Song Yết Hỷ, cuối cùng thì ngày tháng tôi đợi chờ bấy lâu nay cũng đã đến."
Người này không ai khác chính là Thái Phương Lam. Sau gần hai tháng sang nước ngoài cô ta đã thực hiện hai ca phẫu thuật thẩm mỹ, để có được khuôn mặt giống cô như ngày hôm may, cô ả chịu rất nhiều đau đớn về mặt tinh thần và sức khỏe. Ban đầu tiền cũng không có lấy một đồng, may mắn được Lãm Luân Trì tiếp ứng nên mới có thể thay đổi diện mạo. Đến bây giờ Lãm Luân Trì vẫn không hề hay biết người con gái mà hắn đem lòng yêu, dùng toàn bộ số tiền chu cấp cho đã không còn là của ngày trước nữa.
Thái Phương Lam dường như sắp xếp mọi thứ từ trước, lúc Lữ Thiết Nhan ngất xỉu thì có một nhóm người mặc áo đen đi vào rồi đưa cô ra xe. Nhân viên của quán cũng không dám lên tiếng do nhóm người kia chính là thành phần khủng bổ nổi loạn mấy tháng nay mà không ai làm gì được chúng, Thái Phương Lam vậy mà có thể quen biết.
Chiếc xe của cô từ từ lăn bánh khỏi đất trời thành phố, đi đến một nơi ngoại ô xa xăm không có lấy một bóng người, bóng nhà.
Chiếc xe chạy được một khoảng lâu thì đột nhiên dừng lại. Trước mặt là nơi hoang vắng, tồi tàn đến nỗi không có căn nhà nào. Đây cũng chính là nơi lần đó Mạc Thái Uy bắt Thái Phương Lam đến, hại cô ta chịu bao nhục nhã, gào thét cầu xin tha nhưng không có ai nghe thấy.
Tao hận, tao hận mày đã cướp đi tất cả của tao!!!
Ánh mắt đầy oán hận của Thái Phương Lam nhìn chằm chằm cô đang nằm, mắt nhắm tựa như ngủ rất say. Lữ Thiết Nhan không hề hay biết nguy hiểm đang gần kề mình.
Thái Lan xuống xe, mấy tên kia đồng loạt xuống theo, còn người cuối cùng phụ trách đỡ cô xuống. Người đẹp trong tay nên được nâng niu như trứng, không sợ sẽ làm tổn thương cô. Thoạt sau thuốc mê dần hết tác dụng, Lữ Thiết Nhan tỉnh dậy với đôi mắt thẫn thờ, gương mặt ngây ngô như không hiểu chuyện gì, một khuôn mặt hệt như mình đập vào mắt khiến cô cứ ngỡ bản thân đang nằm mơ, đưa tay dụi dụi mắt nhưng rồi người đó vẫn không biến mất mà ngược lại còn nhìn vô với ánh mắt đầy sát khí.
"Cô là ai? Tại sao lại giống tôi đến vậy?"
Lữ Thiết Nhan bèn lên tiếng hỏi, cô không hiểu tại sao trên đời này lại có người giống cô đến từng li từng tí đến như vậy.
"Cô không biết tôi là ai sao?"
Cô gái giống cô chợt nhớ ra một người, mà cô ta hiện đã đã biến mất một tháng. Lữ Thiết Nhan rất bình tình mà đối mặt với cô ta: "Nói trắng ra cô chính là Thái Phương Lam?"
Giọng nói chất vất không kém phần lém lỉnh của cô, nhất thời khiến Thái Phương Lam phải e dè: "Cô thông minh lắm, tiếc rằng sự thông minh của cô sẽ nhanh thôi bị nhấn chìm vào quên lãng."
Câu nói đầy hàm ý của Thái Phương Lam khiến cô phải suy nghĩ, dù biết ý nghĩa chỉ có một đó là chết nhưng mà Lữ Thiết Nhan vẫn rất bình thản, mặc dù cái chết rất gần kề: "Hơn một tháng nay cô biến mất chính là vì phẫu thuật để có được khuôn mặt giống tôi? Sau đó bắt tôi đi, rồi cô sẽ giả mạo thành tôi để ở cạnh Thiên Ân."
Nói đoạn Lữ Thiết Nhan chậc lưỡi, khen ngợi: "Quả nhiên những suy tính của cô đều rất logic, tôi đây hẳn là nên học hỏi cô đôi chút."
Thấy bản thân được khen ngợi Thái Phương Lam không tránh khỏi được tự đắt, vênh mặt tự cao nói: "Cô vốn thua xa tôi rất nhiều, vậy mà không hiểu vì sao Thiên Ân lại đem lòng yêu cô thay vì tôi! Chẳng lẽ tôi lại không có điểm nào hơn cô sao?"
"Tất nhiên cô có nhiều điểm hơn tôi, nhưng mà có một điểm cô hoàn toàn thua xa tôi."
"Thua xa cô? Nói xem là gì?"
"Chính là không có được tình yêu của Thiên Ân."
Thái Phương Lam bày ra vẻ mặt mong chờ để xem thử điểm yếu của mình là gì, thật không ngờ bị Lữ Thiết Nhan nói một câu như vả thẳng mặt cô ta, châm ngòi ngọn lửa giận trong lòng: "Tiện nhân chết tiệt!!!"
Thái Phương Lam gào thét lên, giữa vùng trời hoang vắng mênh mông, tiếng hét của Thái Phương Lam cứ như vọng đi mà không quay trở lại.
"..."
"Các người trông chừng cô ta đi, đợi khi nào trời tối cứ việc ném cô ta xuống biển cho cá mập ăn."
Lần trở về này Thái Phương Lam vẫn không quên mục đích chính của mình đó là tướt đoạt đi mạng sống của Lữ Thiết Nhan. Lời nói thốt ra vô cùng nhẹ nhàng, tựa như mây bay.
Dứt câu cô ta lên xe của cô, lái đi như một người chủ thật sự. Trước khi đi còn ngoái đầu nhìn cô, nở một nụ cười đắt thắng. Lữ Thiết Nhan lạnh lùng nhìn theo, một đời cô từng làm nữ tướng uy phong lẫm liệt, điều binh dụng tướng như thần, vậy mà lại có một ngày sa vào bẫy của cô ta, một chút hổ thẹn dấy lên trong lòng cô.
Lữ Thiết Nhan bị trói cả hai tay ở đằng sau nên mấy tên khủng bố kia không hề quan ngại về việc cô có thể thoát khỏi đây. Có tổng sáu tên, bốn tên thì ngồi dưới đất chơi đánh bài còn hai tên kia vào việc trông chừng cô.
"Đôi ách..."
"Đôi heo..."
"Đi con ba..."
Nhìn thấy cách đánh của tên kia Lữ Thiết Nhan liền cảm thấy khó chịu, dù gì ngày trước cô cũng từng chơi bài nên am hiểu một phần, thấy vậy buồn miệng lên tiếng: "Này anh kia, nhìn anh đánh bài chán thế, để tôi."
Mấy tên còn lại bật cười chế nhạo hắn: "Tôi thấy cô ta nói đúng đó, cậu trước giờ đánh bài đều không thắng nỗi ai."
"Y vậy, mỗi lần đánh là thua thôi."
Hắn vì bí bách nên đứng bật dậy: "Cô có giỏi vào đây mà đánh, nếu thắng tôi sẽ thả cô đi."
"Này cậu điên sao?"
"Có gì mà sợ, chỉ cần nói mình vứt cô ta xuống biển là được rồi, Thái Phương Lam cũng không kiểm tra."
Mấy tên đó đồng loạt nhìn nhau cảm thấy hắn nói cũng có lý nên liền cởi trói cho cô, để cô thay mình chơi bài.
Lữ Thiết Nhan được cởi trói liền ngồi xuống đất chỗ của tên vừa đã ngồi. Tên đối diện liền bắt đầu chia bài, Lữ Thiết Nhan cầm bài lên xòe ra một cách điêu luyện thuần thục, ba tên còn lại được dịp trố mắt nhìn. Hai tên canh gác cô cũng không tránh được nhiều chuyện mà đưa mắt nhìn vào.
Lữ Thiết Nhan bắt đầu chơi, cách đánh bài của cô không phải nói đều khiến cho ba tên kia không thể thắng nổi. Người khác nhìn vào tưởng cô sẽ thua nhưng không chính cô lại khiến họ được mở mang tầm mắt, ván bài kết thúc sau mười phút, và tất nhiên người thắng là cô.
"Tôi thắng rồi."
"Như đã nói chúng tôi sẽ thả cô đi."
Lữ Thiết Nhan lấy làm cảm phục trước lời nói chắc nịch của họ, vì ban đầu cô không nghĩ họ thật sự thả cô đi. Tuy mang danh là khủng bố nhưng rất được việc giữ chữ tín.
Cùng thời điểm đó Thái Phương Lam lái xe trở về Đinh gia, thời gian cô ta ở nước ngoài nhất cử nhất động của họ đều được Lãm Luân Trì báo lại. Cô ta còn biết hiện cô đang mang thai nên vô cùng cẩn trọng khi đi vào nhà, mọi thành viên trong nhà kể cả Tiểu Xuân cô ta cũng biết.
"Thiếu phu nhân cô về rồi."
Tiểu Xuân nhìn thấy cô liền đi ra dìu đỡ như mọi ngày. Khác lạ ở chỗ hôm nay cô lại không nhận cái đỡ từ mình, còn kiêu căng nói: "Cô đi làm việc của mình đi đừng để tâm đến tôi, tôi có tay có chân tự biết đi."
Tiểu Xuân có chút buồn trong lòng khi nghe cô nói, vừa rồi ra ngoài còn chị chị em em bây giờ đột nhiên thay đổi một cách lạ thường. Tiểu Xuân cũng không nghĩ nhiều nên đành đi vào trong, để lại Thái Phương Lam một mình tự đi lên phòng.
Cô ta giáo giác nhìn toàn căn phòng của cô và Đinh Thiên Ân, ánh mắt chợt va vào tấm ảnh chụp của cô và anh, ánh mắt của anh rõ là cưng chiều và dịu dàng. Lòng ả thấy ghen tị với cô, vì sao lại được yêu thương còn mình thì không? Thậm chí người khó tính như ba mẹ anh cũng bị cô làm cho dịu lòng. Nhớ lại lời Lãm Luân Trì nói, vì lo cho sức khỏe của cô mà hiện hai người đi đến tận nơi mua nhân sâm cho cô tẩm bổ. Càng nghĩ Thái Phương Lam càng không chịu được, tay cầm chặt bức ảnh chỉ trách không thể cào xé cho tan tành.
"Yết Hỷ!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên hại Thái Phương Lam bị làm cho giật mình làm rơi bức ảnh xuống sàn.
Đinh Thiên Ân thấy vậy liền đi lại nhặt lên, khẽ hỏi cô: "Em làm sao vậy?"
"Em... em đang xem ảnh của hai đứa đột nhiên anh về làm em giật mình nên mới..."
Đinh Thiên Ân khẽ ôm Thái Phương Lam vào lòng mà căn bản anh không biết người trong lòng mình lại không phải là cô.