Nữ nhân kia vốn đang bị rượu làm cho túng quẫn, căn bản không hề biết bản thân đang làm gì. Ả sấn sổ nhào đến gần Bội Châu Anh, bàn tay với bộ móng dài thượt, may mắn là cô nàng nhanh tay lẹ chân né kịp, nếu không e là bị những móng tay sắt nhọn kia làm cho bị thương.
Cú né khiến ả trở tay không kịp, loạng choạng đứng điều chỉnh thế đứng, mặt mày tối sầm lại quát lớn: "Này, này con nhỏ kia, cô là ai mà dám giành bạn trai của tôi?"
Hai hàng chân mày trên trán của Bội Châu Anh không giấu được mà chau chặt lại: "Bạn trai của cô? Thật không biết liêm sỉ mà."
Diệp Phi nào biết cô ta là ai, đột nhiên uống say rồi tự nhận hắn là bạn trai của mình, còn nói điều đó với Châu Anh, hắn vò đầu bức tóc lầm than, khi không lại bị chuốc họa vào thân: "Châu Anh, anh không biết cô ta."
Chỉ là cơn ghen tức trong lòng Bội Châu Anh đang dần bùng phát, hẳn là mọi lời nói lẫn lời giải thích của Diệp Phi lúc này không lọt vào màng nhĩ của cô nàng. Bội Châu Anh nhìn hắn, rất nhanh nhìn sang chỗ khác.
Mặc dù say nhưng ả ta cảm thấy có cảm mến đối với Diệp Phi, thật khó hiểu nhưng điều đó là đúng. Là người trước giờ có thói hống hách, ngang ngược cho nên mà nói rất khó bỏ qua cơ hội lần này, giữa đám đông đột ngột ôm lấy Diệp Phi lần nữa không buông, còn khẳng định đánh dấu chủ quyền: "Anh ấy là của tôi, của tôi. Cô tuyệt đối không được cướp, người vô liêm sỉ là cô mới đúng."
Nếu là người trong giới xã hội đen tất nhiên sẽ biết đến Diệp Phi, có điều họ chưa từng nghe qua việc Diệp Phi có bạn gái, sự xuất hiện của hai nữ nhân này đúng là một niềm hiếu kỳ dành cho họ, vậy rốt cuộc ai mới đúng là bạn gái của hắn.
Bội Châu Anh nhìn ả ta cứ ôm lấy Diệp Phi không buông, lòng như lửa đốt, ruột gan xáo động hết cả lên. Vốn dĩ người đó phải là mình, chẳng biết cô ta từ đâu chui ra tự nhận là bạn gái, thành thật mà nói không có người bạn gái nào chấp nhận được việc bạn trai của mình bị giành mất, Bội Châu Anh mang vẻ mặt đầy oán giận đi sang bên đó, từng bước chân kệch cỡm đến mức muốn ép chết đối phương, giây sau kéo ả hồ ly tinh kia ném sang một bên, từng hành động cứ như rất nhẹ nhàng và dứt khoát: "Trước giờ tôi chỉ thấy hồ ly ở trên phim, thật không ngờ lại có cơ hội được nhìn thấy ở ngoài thực... mà ngặt nỗi, hồ ly như cô trắc nết quá, lại chỉ toàn đồ giả..."
Bội Châu Anh nói chuyện không vấp chữ nào, đến khi chửi gần như cũng lưu loát khôn cùng, không để đối phương có bất kỳ cơ hội nào để phản bác: "Ngực thì bom, môi thì tim, mông cũng vậy... eo ôi, nói xem trên người cô còn chỗ nào là thật không? Tôi sợ vừa đụng phải đã bể vụng ra, nghĩ đến thôi đã phát sợ rồi."
Ả ta đưa ánh mắt câm hận nhìn Bội Châu Anh, vạn lần xấu hổ trước mọi người, có điều tính tình gắt gỏng, kiêu căng vẫn không bỏ được liền gào thét như một con thú dữ tợn: "Cô biết cái gì mà nói, chê người ta mà bản thân lại còn hơn."
Bội Châu Anh từ trên xuống dưới đều là hàng thật đồ thật, làm gì có chuyện sử dụng đồ giả. Thậm chí nói, cô chính là có vẻ đẹp tự nhiên hằng hữu, tâm tình bình thản, cây ngay thì không sợ chết đứng: "Cô nói xem chỗ nào trên cơ thể của tôi là giả."
Ả ta lập tức cứng miệng, ban đầu bí bách nên mới nói như vậy, chẳng biết là chỗ nào thật chỗ nào giả. Mất hết vài giây vẫn không thấy ả lên tiếng, Bội Châu Anh mất kiên nhẫn cúi thấp người một chút, đưa tay giật mạnh tóc của cô ta.
"Á..."
Cô ta đau đớn đưa tay choàng ra sau chỉ muốn đẩy tay của Bội Châu Anh ra, nhưng căn bản là không thể. Bội Châu Anh mặc kệ, dù cho ai có nhận ra cô đi chăng nữa cũng không còn quan trọng. Khuôn mặt của cô ta theo hành động thô bạo của cô nàng bắt buộc phải ngẩng mặt nhìn lên, ánh mắt sắc bén chạm đến đôi mắt sợ sệt của ả: "Tôi nói cho cô biết, là người đàn ông của tôi thì mãi mãi là của tôi. Nếu như có ý định cướp mất, trừ phi tôi chết hoặc là tôi và anh chia tay, hai trường hợp đó không xảy ra mà cũng cố chấp xen vào thì đừng nghĩ đến việc có thể nhìn ngắm bình mình."
Ngữ khí cùng vẻ mặt lạnh lùng đanh thép của Bội Châu Anh thật sự làm ả ta run lên, sợ từ trong lẫn bên ngoài. Trán đổ đầy mồ hôi, chỉ biết gật gù nghe theo chứ không dám lên tiếng nữa. Vừa rồi còn say, nhưng hiện tại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Cảnh cáo cũng đã xong, Bội Châu Anh mới buông tay ra, ả ta như được giải thoát, dù sợ thì sao, cô ta vẫn không cam tâm. Trước mặt nhiều đe dọa cô ta, nỗi nhục này làm sao bỏ qua cho được.
Diệp Phi thấy Bội Châu Anh rời khỏi mà không hề đoái hoài đến mình, lòng hắn bất an đuổi theo. Đinh Thiên Ân sớm đã ra ngoài trước, lại nhìn thấy hai người đi ra, định xuống xe hỏi chuyện thì phát hiện vẻ mặt của Bội Châu Anh không ổn lắm, biết điều nên Đinh Thiên Ân ở trên xe luôn.
"Châu Anh, đợi... đợi anh với."
Bội Châu Anh khựng chân, không quay lại nhìn hắn: "Cô gái vừa rồi là ai?"
"Anh không biết, vừa rồi cô ta uống say nên đụng phải anh, rồi tự nhiên nhận anh làm bạn trai."
"Hừ! Thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?"
Diệp Phi cố gắng giải thích: "Anh nói thật, em phải tin anh. Cuộc đời anh chỉ có em mà thôi."
Bội Châu Anh nghe lời này tâm tình cũng dần trở nên dịu xuống, xoay người lại: "Lần này em tạm tin anh, lần sau để em chứng kiến một lần nữa thì anh đừng nghĩ đến việc có con. Em trực tiếp cho anh tuyệt tử tuyệt tôn."
Đinh Thiên Ân bất giác rùng mình, nhớ đến Lữ Thiết Nhan cũng từng nói với anh như vậy, cũng vẻ mặt chắc như đinh kia. Quả nhiên là bạn thân của nhau, khác dòng máu nhưng từ tính cách đến lời nói đều không khác gì nhau.
Cùng thời điểm đó Lữ Thiết Nhan đang cùng Mạc Thái Huy đến cửa hàng để mua sắm lễ phục để mặc cho đêm tiệc khiêu vũ kia. Ban đầu cô nói là không muốn, vì ở nhà vẫn còn váy mà Mạc Thái Huy chày cối năn nỉ quá, cô bất lực chỉ đành đi cùng hắn. Mới bước vào cửa hàng quần áo, Mạc Thái Huy đã nhận được sự tiếp đón hết sức nồng nhiệt, theo cô thì nó giống khoa trương hơn. Lữ Thiết Nhan nghe điện thoại nên vào sau, chân vừa chạm đến vạch cửa thì cô đã nhận ngay ánh mắt khinh thường từ nhân viên.
Phải chăng do mình ăn mặc quá đỗi bình thường...
Từ trước đến giờ Lữ Thiết Nhan mỗi khi ra ngoài đều không ăn mặc quá lộng lẫy, cũng không trang điểm quá lồng lộn, chỉ làm người khác thêm chú ý. Nhưng dường như cách ăn giản dị của cô không tránh khỏi bị để mắt. Nhân viên ngăn không cho cô vào, còn lên tiếng tưởng mình là chủ quản ở đây mà quá quắt nói: "Cô có tiền không mà muốn vào đây? Kẻ ăn mày thấp hèn, bẩn thỉu như cô tốt nhất cút xa xa cửa hàng của tôi, để nó được trong làng sạch sẽ một chút."
Lữ Thiết Nhan bình tĩnh trước thái độ khinh người của nhân viên, cộng thêm lời nói choa ngoa độc địa này: "Cô có biết thế nào là lễ độ hay không?"
Cô nhân viên kia trề môi, miệt thị nói: "Thân là người nhà quê không một xu dính túi mà bày đặt đồi hỏi tôi lễ độ ư? Có mà mơ đi."
Lữ Thiết Nhan nhìn thấy cửa hàng quần áo này cũng rộng rãi, thuộc phần cao cấp đấy. Ấy mà lại thuê nhân viên không chút học thức như thế ư?
Chỉ cần Lữ Thiết Nhan búng tay một cái cũng có thể san bằng lại cửa hàng này, nhưng cô không làm vậy. Cô muốn dạy dỗ cô ta một chút, để cô ta biết thế nào là đối nhân xử thế, kính trọng mọi người dù cho người đó giàu hay nghèo cũng cần sự tôn trọng.
..