Bảy giờ tối, Thời Mộ đúng giờ đến phòng thể thao luyện tập.
Vốn nghĩ Phó Vân Thâm chỉ nói giỡn, không ngờ lại tới thật, tham gia náo nhiệt còn có Chu Thực và Hạ Hàng Nhất, hai người này hoàn toàn là do rảnh rỗi tới để giết thời gian.
“Học trưởng Thời Mộ, anh tới rồi ạ ~ “
Bối Linh tới sớm một bước, cô ấy thay một cái áo thể dục không tay màu đen, tóc ngắn chạm vai được cột thành búi củ tỏi nhỏ, vừa thanh xuân vừa có sức sống.
Chu Thực phì cười: “Em chỉ nhớ học trưởng Thời Mộ của em thôi à.”
Nghe được lời ghẹo, Bối Linh xấu hổ kéo vạt áo: “Anh Phó cũng tới à ~ “
“Còn gì nữa không?” Chu Thực khom lưng tiếp tục ghẹo cô bé.
Gương mặt nhỏ nhắn của Bối Linh ửng hồng: “Chào anh Chu ạ ~ “
Đôi mắt liếc về Hạ Hàng Nhất đang đứng ở phía sau, cô không vui phồng má.
Cô hơi ghen tị vì Hạ Hàng Nhất tốt số, rõ ràng là mình biết Thời Mộ trước, kết quả cậu ta hay rồi, gặp vận may, không uổng một chút công sức nào được chuyển vào phòng 415, ngủ giường phía trên Thời Mộ nữa.
“Tại sao em chỉ gọi Thời Mộ là học trưởng?”
Bối Linh rất thành thật: “Học trưởng nghe có vẻ đứng đắn hơn ạ.” ???
Ý nói bọn họ không đứng đắn hả??
Trong chốc lát, lão Hoàng xách theo máy ghi âm bước vào.
Thấy trong phòng có thêm vài người, cũng không đuổi đi, lại nhìn Phó Vân Thâm, ánh mắt càng sâu xa: “Được rồi Thời Mộ, ngày đầu tiên đã có khán giả?”
Thời Mộ ngượng ngùng: “Thầy Hoàng đừng nói vậy, ba người này chỉ ham vui thôi.”
Lão Hoàng nói: “Đây cũng xem như là khán giả.”
Loay hoay một lát, lão Hoàng không nói nhảm nữa: “Trước tiên nhảy 20 phút để rèn luyện cơ bắp nào, nghỉ một lát sẽ luyện tiếp thể dục nhịp điệu. Ba đứa bên kia, muốn vào tập cùng không?”
Chu Thực méo miệng: “Không phải chứ lão Hoàng, chỉ luyện tập thể dục nhịp điệu thôi mà cần người luyện cùng nữa hả? Cho em xin đi, thầy tự xử đi thầy.”
Nói xong, kéo ghế ngồi xuống, thuận tiện còn lấy hai gói thanh cay từ trong cặp ra. Cậu biết Phó Vân Thâm không thích ăn thứ này nên đã đưa cho Hạ Hàng Nhất: “Nếm thử không?”
Hạ Hàng Nhất nhận lấy rồi ăn, nhíu mày vì cay. Sau đó, cậu cũng lấy từ trong cặp ra một cái bọc giấy đựng đồ ăn vặt: “Nếm thử không?”
Chu Thực: “Đây là gì?”
Hạ Hàng Nhất: “Ngô công (rết) rán khô.”
Chu Thực: “...”
Cmn, cậu đúng là một tên độc ác!
Một đôi tay xẹt ngang bắt lấy vài con, Phó Vân Thâm nhai kỹ nuốt chậm, hài lòng gật đầu: “Ngon đấy.”
Hạ Hàng Nhất nghe vậy, cười.
Chu Thực: “...”
Cmn, đây là hai kẻ độc địa!!
Âm nhạc vang lên.
Thời Mộ và Bối Linh rèn luyện cơ bắp cùng lão Hoàng, bài tập đốt mỡ mà anh ta tự tập quá khó khăn, nếu những thiếu niên này không để ý sẽ làm tổn thương phần cơ. Vì thế, lão Hoàng cố ý nghiên cứu phát triển ra một bộ thích hợp cho bọn họ, có thể giúp Thời Mộ và Bối Linh trở nên cường tráng trong thời gian ngắn.
Lão Hoàng cảm thấy một thầy giáo tốt như mình thật chẳng có mấy ai.
Kể từ khi ăn mấy con ma quỷ, lúc này Thời Mộ đã sớm không còn như xưa, không những thể lực của cô có thể theo kịp, sức lực cũng mạnh hơn so với người bình thường, nhảy mười phút mặt không đỏ hơi thở không gấp, nhìn lại Bối Linh bên cạnh đã sớm không theo kịp động tác.
“Không nhìn ra đấy, Mộ ca còn có chút tài năng.” Nhìn Thời Mộ một giọt mồ hôi cũng chưa có, Chu Thực không khỏi cảm thán.
Cô đang tập luyện phần chân, để cho tiện, Thời Mộ xắn ống quần lên đến đầu gối, lộ ra bắp chân trắng nõn thẳng tắp, đường cong thoạt nhìn rất rắn chắc và đẹp mắt, có cảm giác đầy mạnh mẽ, không hề yếu đuối như vẻ ngoài của cô.
“Thầy ơi.” Bối Linh yếu ớt giơ tay.
Lão Hoàng tạm ngừng nhạc, ôn tồn: “Chịu không nổi nữa à?”
Bối Linh Nhất mở to đôi mắt: “Em... em không muốn luyện cơ bắp.”
“Tại sao?”
Đôi mắt Bối Linh lấp lánh: “Dáng vẻ em đáng yêu thế này, nếu có cơ bắp sẽ rất kỳ quái, người khác thấy nhất định sẽ gọi em là nữ lực sĩ.”
Cô bé này rất thành thật.
Từ nhỏ cô đã rất tự tin với nhan sắc của mình, nói cách khác thậm chí khá nổi trội.
Lão Hoàng lướt nhìn Bối Linh vài lần, cảm thấy có lý, cô bé mềm mại và yếu ớt, gương mặt đáng yêu, đột nhiên luyện ra hai cánh tay cơ bắp thì hơi quái dị...
“Được rồi, sau này em không cần luyện cơ bắp nữa, cứ luyện thể dục nhịp điệu đi. Thời Mộ thì không được, Thời Mộ phải luyện tiếp, đàn ông con trai nhất định phải cường tráng, nếu không sao có thể khiến mấy bạn nam... mấy bạn nữ thích được.”
Nói xong, hung hăng nện hai cái lên vai cô.
Thời Mộ ôm vai bị đau không nói lời nào, cô đang suy tư về cuộc đời.
Nhớ ngày xưa, cô còn vặn không nổi một chai nước suối, mùa hè ra ngoài còn phải che ô, công chúa nhỏ đến rạp xem phim kinh dị “Shin - cậu bé bút chì” mà còn phải che mặt không dám xem, tại sao bây giờ lại biến thành như vậy đây? Tại sao phải chịu thiệt thòi chăm chỉ rèn luyện cơ bắp? Rốt cuộc cuộc sống đã làm gì đứa trẻ như cô rồi?
Khó chịu.
Tủi thân.
Không thể nói.
“Lão Hoàng, thầy vỗ Mộ ca của em từ từ một chút, cậu ấy có bệnh tim!”
“Cmn, cậu mới có bệnh tim ——!” Thời Mộ hung hăng trợn mắt nhìn Chu Thực.
Kế tiếp là thời gian nhảy thể dục nhịp điệu, khi tiếng nhạc dậm chân tại chỗ vang lên thì Chu Thực đã cười ngặt nghẽo, thậm chí cả Phó Vân Thâm cũng cười không ngừng.
Thời Mộ cảm thấy những người này thật tục tằng, không cảm nhận được cái hay của thể dục nhịp điệu.
Tám giờ rưỡi, huấn luyện kết thúc, bên ngoài bầu trời đã đen kịt hoàn toàn.
Thời Mộ đang thu dọn đồ đạc thì bóng đèn trên đầu chớp tắt hai cái, bụp một tiếng trở nên tối thui. Trải qua sự kiện gặp quỷ ở phòng dụng cụ, Chu Thực hoảng sợ núp bên cạnh Phó Vân Thâm.
Cô nhìn ra ngoài, đèn của cả trường đều tắt ngóm.
“Mịa nó, sớm đã nói đường dây yếu rồi, không chịu sửa cho nhanh, bây giờ thì hay rồi, cúp điện.” Lão Hoàng mắng vài mấy câu, “Được rồi, hôm nay tới đây thôi, về hết đi, lúc ra ngoài nhớ khóa cửa.”
Đoàn người thu dọn cặp sách, lần mò rời khỏi tòa nhà dạy học.
Giờ này, học sinh đã trở về túc xá hết rồi, cả trường học chìm trong màn đêm đen tĩnh mịch, trong tĩnh mịch lại để lộ vài phần quỷ dị.
Ký túc xá nam sinh và ký túc xá nữ sinh đi theo hướng ngược nhau, ký túc xá nữ sinh hơi xa. Mặc dù cô bé không nói nhưng rõ ràng đang hoảng sợ, các bạn trai cũng không lên tiếng, ăn ý hộ tống cô về.
Nhìn Thời Mộ đang đi sát cạnh Bối Linh, đôi mắt Chu Thực đảo một vòng, bắt đầu nói: “Này, tôi kể chuyện ma cho mọi người nghe nhé.”
Không đợi mọi người đáp lại, Chu Thực nói tiếp: “Nghe nói đây là một câu chuyện có thật, còn là bà nội kể cho tôi đấy, kể rằng ở một thôn tên là Bình Sa, nơi đó có một gã thanh niên, cả ngày hết ăn lại nằm, vô công rồi nghề, nổi danh là côn đồ khắp làng trên xóm dưới...”
“Nhà tên côn đồ này vốn là địa chủ, không ngờ rơi vào thời kỳ tụt hậu, người lớn trong nhà bị đưa ra thị chúng, nhà tên côn đồ kia xuống dốc không phanh. Sau đó không lâu cha mẹ bệnh chết, gã côn đồ đó dựa vào gia sản còn dư lại sống qua ngày. Kết quả tên này nghiện thuốc phiện, không bao lâu căn nhà cũng bị gã ta vét sạch tận đáy.”
Chu Thực vừa nói vừa nhìn Bối Linh. Cô bé nhát gan, sớm đã bị dọa sợ nhưng vẫn không kìm nổi tò mò vểnh tai tiếp tục nghe.
“Một ngày nọ, sau khi hút thuốc phiện từ trấn lý trở về, đã là 12 giờ đêm. Trên đường về gã thấy trên đầu có một cỗ kiệu màu hồng đi ngang qua, kiệu đuổi theo hỏi gã có muốn đến chợ phiên không? Tên côn đồ mụ đầu đã đi lên, chỉ trong chớp mắt đã thấy mình ở một con phố khác. Con phố này tràn ngập ánh sáng lung linh, ca múa thái bình, hai bên là các sạp hàng rong, trên đường đầy quý nhân quần áo hoa lệ. Tên côn đồ chưa từng thấy qua cảnh thế này, lập tức đờ đẫn.
Lúc này có người đi tới hỏi gã có muốn mua vàng thỏi không, tên côn đồ nghĩ người kia nói dóc, ai mà thiếu đạo đức bán vàng thói ở trên đường, không sợ bị cướp à. Kết quả người bán hàng đó mở một cái rương ra, gã lập tức trợn tròn mắt, ở trong đó toàn là vàng ròng. Tên côn đồ hỏi bán thế nào.
Người bán hàng nói mua bằng hai lạng thịt trên người của gã.
Tên côn đồ ngẫm nghĩ chỉ mất hai lạng thịt mua được một thỏi vàng thì không lỗ gì, nên đã bán.
Mở mắt lần nữa, gã phát hiện mình đang nằm ở một ngôi mộ, trên tay đang cầm vàng thỏi. Gã sờ soạng xung quanh, trên người không thiếu một miếng thịt nào. Tên côn đồ vui vẻ, cảm thấy mình lời to, lập tức cầm vàng đi mua thuốc phiện hút.”
Hồi lâu không vào ý chính, Thời Mộ nhịn không được, thúc giục: “Cậu nói thẳng cái kết ra đi cho rồi.”
Chu Thực ngượng ngùng sờ mũi: “Sắp tới chỗ hay tới rồi, cậu vội cái gì.”
Cậu ta ho nhẹ tiếp tục nói: “Từ đó về sau, mỗi lúc trời tối tên côn đồ luôn có thể vào chợ phiên, bán càng lúc càng lớn, đầu tiên là vàng thỏi, tiếp theo là đất đai, thậm chí còn bán luôn cả vợ. Lái buôn nọ ‘ra giá’ cũng càng ngày càng quái gở, đầu tiên là hai lạng thịt, tiếp theo là một con mắt, cuối cùng muốn tâm can tỳ khí. Nhưng mỗi lần tỉnh lại, tên côn đồ đều vẫn sống nhăn răng.
Cuối cùng lại đến chợ phiên, tên côn đồ tiêu hết tích góp của mình muốn mua một khu nhà cấp cao, người bán hàng đột nhiên cười quỷ dị, lộ ra hàm răng đầy giòi bọ, hắn ta nói...”
“A, em đến rồi!!” Bối Linh bị dọa sớm không nghe nổi nữa. Ký túc xá gần ngay trước mắt, cô chạy chậm vào, thậm chí còn chưa kịp nói câu tạm biệt.
Chu Thực bặm môi, có chút không vui: “Phải chờ tôi kể xong chứ, làm gì có chuyện sẽ kể lại lần nữa hả. Này, các cậu có muốn nghe tôi kể hết không, phía sau rất gay cấn đó, chỉ thấy người bán hàng này...”
“Không nghe được không, vương bát niệm kinh [1]!” Thời Mộ quay đầu đi, “Quá dài dòng, không muốn nghe.”
[1] vương bát niệm kinh: đây là một meme trên mạng ý chỉ “bịt tai không muốn nghe” hoặc là một ngôn ngữ mạng ý nói tỏ thái độ không muốn nghe ai đó nói.
Hạ Hàng Nhất đầu: “Đúng, rất dài dòng, không kinh khủng bằng một câu của tôi.”
Chu Thực không phục: “Tên bốn mắt nhà cậu giả vờ bí hiểm gì chứ? Có bản lĩnh dùng một câu hù dọa ông xem nào?”
Dưới lớp mắt kính, đôi mắt Hạ Hàng Nhất nhìn chằm chằm vào cậu ta, ánh trăng hòa với gương mặt xanh tím của cậu. Chu Thực nuốt cái ực, kinh hoàng núp sau lưng Thời Mộ.
Cậu nói: “Cuối tuần thi tháng.”
“...”
“... ... ...”
“Tiên sư bố nhà cậu, Hạ Hàng Nhất!” Chu Thực vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nào ngờ bị nghe một câu như vậy, cậu ta tức bất quá, đuổi theo bắt đầu đánh. Hạ Hàng Nhất không phản kháng, mặc cho cậu ta náo loạn.
Hai tên con trai trước mặt cãi nhau ầm ĩ. Thời Mộ vốn nghĩ sẽ nghe được cái gì đó thì bỗng thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa trái tim: “Phó Vân Thâm, bọn họ ngây thơ thật đấy.”
Không có tiếng trả lời.
Thời Mộ quay đầu lại, trống không.
“Phó, Phó Vân Thâm?”
Cô giật mình, mờ mịt nhìn xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng cậu chàng.
Cô cẩn thận ngẫm nghĩ, dường như từ khi ra khỏi phòng thể dục đã không nghe thấy cậu ta lên tiếng.
Chẳng lẽ...
Sắc mặt Thời Mộ lập tức thay đổi.
Đúng vào lúc này, trong bóng đêm an tĩnh vang lên tiếng rung của điện thoại, cô nuốt nước bọt, cứng ngắc nghiêng đầu nhìn cái cặp sau lưng.
Hai người bên kia vừa đánh vừa gây, thấy cô hồi lâu không đuổi theo thì chạy vòng trở lại.
Chu Thực thở hổn hển: “Mộ ca, cậu làm sao vậy?”
Thời Mộ run lẩy bẩy: “Phó, Phó Vân Thâm mất tiêu rồi...”
Chu Thực và Hạ Hàng Nhất nghe vậy, lúc này mới chú ý tới nhóm mình bị thiếu một người.
“Chẳng lẽ... đi theo vào ký túc xá nữ sinh rồi hả?”
“Đi chết đi!” Thời Mộ đạp cậu một cú, cau mày lo âu: “Có phải bị ma bắt rồi không?”
Thời Mộ càng nghĩ càng cảm thấy có thể, đột nhiên biến mất nhất định có liên quan đến sự kiện linh dị, còn có cú điện thoại vừa nãy, đúng rồi, điện thoại!
Thời Mộ đột nhiên bừng tỉnh, ngay trước mặt hai người lấy di động từ cặp ra, bắt máy mở loa ngoài.
Trong điện thoại vang lên hơi thở mỏng manh, ba người đứng tại chỗ nín thở lắng nghe, ai nấy đều lo lắng.
Chốc lát.
Cậu mở lời.
“Cuối cùng cũng bắt máy?” Giọng nói lộ ra vài phần bất mãn.
Là Phó Vân Thâm.
Thời Mộ cẩn thận: “Phó Vân Thâm, có phải cậu bị ma bắt không? Nếu cậu bị bắt thì hú một tiếng, chúng tôi sẽ đi cứu cậu!!”
Bên cô có nam chủ diệt thây ma, nhất định có thể thắng được!!
“Hú.”
Hú rồi.
Thời Mộ che ống nghe nhìn về phía hai người, sắc mặt tái nhợt: “Toang rồi, Phó Vân Thâm bị bắt rồi, cậu hú rồi.”
Cậu lại nói: “Đùa cậu thôi.”
“...”
Trong điện thoại, cuối cùng cậu chàng đã mất tính nhẫn nại, nóng nảy không còn như ngày thường: “Quay lại đây mở cửa cho bố!”
Mịa nó.
Mới vừa cúi người buộc dây giày, cậu bỗng nhiên bị khóa trái trong phòng thể thao. Những người kia đều mù hết à?? Một người sống sờ sờ vậy mà không ai thấy, lại còn chẳng thèm quay đầu lại kiểm tra nữa chứ?