Ngày Phó Vân Thâm qua đời, trời mưa rất to.
Trong phòng bệnh có bạn già, có con cháu vây quanh, sau khi dặn dò bọn nhỏ trong nhà xong, tất cả mọi người rời đi chỉ để lại một mình Thời Mộ trong phòng.
Thời Mộ đã già, tóc hoa râm, trên mặt đầy vết nhăn nhưng đôi mắt vẫn trong trẻo như hồi còn trẻ.
Người đã sắp rời đi nhưng khoảnh khắc nhìn thấy bà, đôi mắt ấy đột nhiên lại có tinh thần, ánh mắt sáng rực cùng đôi môi khô khốc mang theo ý cười.
“Tôi đan cho bà 10 cái khăn quàng cổ, mỗi năm bà thay một cái, vậy là đủ rồi.”
Thời Mộ cười nhạo: “Tôi năm nay 75 rồi, ông lại đan nhiều như vậy, tôi lại không có phú được hưởng hết.”
Phó Vân Thâm nhắm mắt, cổ họng rất khó chịu hệt như mắc nghẹn hít thở không thông.
Thở dốc một hồi, ánh mắt Phó Vân Thâm lướt qua, nhìn thấy một đoàn khí đen phía xa xa, như có người tới đón ông.
Ông vươn tay, bàn tay đó không còn như hồi trẻ nữa, đầu ngón tay đen xì, Thời Mộ nắm lấy, ông liền siết chặt tay.
Thời Mộ hoảng hốt, đột nhiên nhớ tới ngày còn trẻ, Phó Vân Thâm lôi kéo mình, vẫn luôn nắm chặt như vậy, giống như họ sẽ dính lấy nhau cả đời, ông sẽ mang bà đi qua xuân ấm, đi qua đông tuyết, bất tri bất giác, hai người đều đã già, bất tri bất giác….ông đã sắp đi rồi.
“Lão bà……” Ông hạ giọng.
Thời Mộ ghé đến gần.
Phó Vân Thâm thong thả nói từng chữ: “Tôi vẫn không nghĩ ra, bà rốt cuộc…..rốt cuộc từ đâu tới. Tôi không hỏi, cũng không để ý, nhưng tôi vẫn muốn chính bà nói cho tôi biết, cả một đời này, bà có hối hận vì đã ở bên tôi không?”
Ông không phải là một tên ngốc.
Không có ai vô duyên vô cớ xuất hiện, vô duyên vô cớ đối tốt với một người.
Ông nói thích Thời Mộ cả đời, cả một đời yêu, đến cuối cùng vẫn muốn có thể nghe chính bà nói ra câu trả lời.
Thời Mộ ngập ngừng, bà mở miệng, chỉ nói một chữ, tay ông liền tách khỏi tay bà, đôi mắt nhắm lại không mở ra nữa.
*
Tang lễ của Phó Vân Thâm vô cùng đơn giản, nghĩa trang cũng chọn một nơi yên tĩnh vắng vẻ.
Ngày hạ táng ấy, sau khi khách khứa rời đi, chỉ còn lại một mình Thời Mộ lưu lại bên mộ phần của Phó Vân Thâm.
Gió thu cuốn theo những chiếc lá rơi, trời hơi se se lạnh.
Thời Thần từ phía sau tiến đến quàng khăn cho bà, đỡ lấy cánh tay bà, nhỏ giọng cẩn thận nói: “Mẹ, chúng ta trở về đi.”
Thời Mộ gật đầu.
Chân tay bà không còn tốt, mỗi bước đi xương bánh chè đều như bị kim châm, Thời Thần lo cho bà, vô cùng chậm rãi cẩn thận.
Rời khỏi nghĩa trang, Thời Mộ cũng không muốn đi tiếp, cố chấp ngồi trên bậc thang. Thời Thần sợ bà bị lạnh, cởi áo khoác đặt trên nền đất, Thời Mộ dựa vào bả vai của con trai, ý thức mơ hồ.
“Mẹ, cả đời này mẹ có yêu ba không?”
Lông mi Thời Mộ run run: “Yêu, mẹ vẫn còn nhớ lần đầu gặp mặt của ta với ba con………”
Thời Thần sửng sốt: “Mẹ nói sao?”
Thời Mộ thở dài: “Không có gì.”
Thời Thần nhìn bà: “Ba rất thương mẹ, dù bị bệnh nặng vẫn đòi xuất viện về nhà tổ chức sinh nhật cho mẹ. Trước đây con luôn cảm thấy con với Thời Gian là người thừa, nhưng giờ ba mất rồi…..” Thời Thần cắn môi, nghẹn ngào không nói tiếp.
Thời Mộ nhìn con trai, dáng vẻ của cậu rất giống Phó Vân Thâm, Thời Mộ lại nghĩ tới Phó Vân Thâm khi còn trẻ, ánh mắt hoảng hốt, ngực đột nhiên đau quặn, giống như bị xâm lấn, điên cuồng cắn nuốt máu thịt của bà, một lúc sau, cơn đau kia bắt đầu lan ra tứ chi.
“Thần Thần, để mẹ một mình đi.”
Thời Thần nhìn bà, đứng dậy đi đến bên cạnh cây đại thụ cách đó không xa.
Bà ngồi trên bậc thang, lá thu rơi đơn bạc rơi xuống người bà yên tĩnh, cô liêu.
Thời Mộ kéo chiếc khăn quàng cổ, đây là Phó Vân Thâm đan cho bà lúc còn sống, nửa đêm ông không ngủ ngồi đan khăn quàng, khiến cho những bệnh nhân khác trêu chọc.
Bà có yêu Phó Vân Thâm không?
Vấn đề này bà đã trả lời rồi, dùng cả đời này để trả lời.
Thời Mộ nhắm mắt, lúc gần như thiếp đi, một giọng nói quen thuộc vang lên.
[Ting! Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ “Cùng Phó Vân Thâm làm bạn đến già, cho Phó Vân Thâm một gia đình”. Nhiệm vụ chính tuyến hoàn thành, mời ngài lựa chọn phần thưởng.]
Thời Mộ giật mình: [Mi vẫn còn ở đây?]
Hệ thống: [Đương nhiên ký chủ, tôi tồn tại cùng với cô mà.]
Thời Mộ dựa vào tay vịn: [Mi không xuất hiện, ta còn tưởng mi đã cút từ lâu rồi chứ.]
Hệ thống: [Mọi việc cô làm cho Phó Vân Thâm đều xuất phát từ trái tim, hệ thống đã không thể kiểm soát cô nữa rồi. Hiện tại cô có thể lựa chọn nguyện vọng: Một: Trở lại thế giới kia để báo thù, Hai: Nguyện vọng khác, mặc kệ cô lựa chọn gì, hệ thống đều có thể hoàn thành giúp cô.]
Báo thù?
Thời Mộ sống cả đời, sớm đã nhìn rõ lòng dạ thế gian, thậm chí bà đã sớm quên mất gương mặt của mình trong kiếp trước.
Tất cả những thứ trước kia tựa như một giấc mộng.
Thời Mộ vô thức chạm vào khăn quàng cổ ấm áp, phía trên dường như vẫn còn lưu lại hơi thở của Phó Vân Thâm.
“Tôi muốn…..gặp lại Phó Vân Thâm ở kiếp sau.”
Kiếp này quá ngắn, không bằng ước hẹn kiếp sau.
Kiếp sau họ vẫn sẽ là dáng vẻ học sinh như trước, chờ đến khi gặp lại ông, bà muốn nói một câu: "Xin chào, Phó Vân Thâm."
[Nguyện vọng được thành lập, ký chủ, không hẹn ngày gặp lại.]