Lôi kéo Tiểu Đông ngồi xuống bên cạnh mình, Hiểu Linh nắm chặt tay hắn phần là để trấn an, phần khác cũng tránh cho hắn lại xúc động quỳ lạy nữa.
Lưu thị ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng nói:
Nếu con đã quyết ý. 2- 3 hôm nữa cùng ta lên Đún Sơn một chuyến thỉnh cô đồng Trịnh xem cho một quẻ. Nếu thần linh cho phép thì nhờ cậy cô xem ngày rồi đến làm lễ cho.
Hiểu Linh gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi nói với Tiểu Đông:
Còn một chuyện nữa. Đợt này ta đang học chữ ở nhà Lý tú tài, nên buổi chiều sẽ lên trấn.
Bàn tay Tiểu Đông bất giác run lên nhưng lại vẫn được thê chủ nắm chặt lấy. Hắn bất an nhìn nàng muốn hỏi nhưng cổ họng lại chẳng thể phát ra tiếng. Hiểu Linh chăm chú nhìn hắn, mỉm cười rất nhẹ:
- Tiểu Đông chiều nay lên trấn với ta một chút. Thu dọn đồ đạc ở phòng trọ trong khi ta đi học. Chiều đầu giờ Dậu cùng nhau trở về được không?
Cổ họng vẫn nghẹn ứ, Tiểu Đông chỉ có thể gật đầu thật mạnh, cố gắng không để nước mắt rơi xuống. Hiểu Linh cười, xoa đầu hắn:
Yên tâm. Ta đã trở lại thì sẽ không rời đi nữa. Mọi người đã chấp nhận Phạm Hiểu Linh này thì không có bất cứ lý do gì khiến ta từ bỏ.
Lập Hạ có chút tò mò, nhẹ giọng hỏi:
Tỷ tỷ... tỷ.. không biết chữ sao? Nhưng là... kiến thức của tỷ rất rộng rãi, làm sao có thể?
Vừa nói, hắn vừa có chút thấp thỏm nhìn tỷ tỷ. Tỷ ấy sẽ không giận đi? Hiểu Linh cười xòa:
Tỷ là không biết chữ ở nơi này. Ở nơi kia, tỷ cũng được học hành đàng hoàng đâu. Nơi đó nam nữ đều được đi học ít nhất 5 năm giáo dục bắt buộc. Còn sau đó ai có lực học thì gia đình sẽ để học tiếp. Mà ở nơi ta sống, thường ít nhất học 9 năm, người học cao nhất là 18 năm.
Lập Hạ ánh mắt sáng lấp lánh. Đứa nhỏ ấy lúc này như không còn bản tính rụt rè, ít nói như mọi khi mà liên tục hỏi:
Nơi đó nam nhân cũng được đi học sao tỷ??? Học tới 18 năm... Vậy phải bắt đầu học từ khi nào a? Nam nhân cũng đi học, như vậy thì nam nữ phải học riêng sao tỷ? Tỷ được học bao nhiêu năm?
Hiểu Linh có chút sững sờ khi nhìn thái độ của Lập Hạ. Rồi chợt nhận ra đứa trẻ này hiếu học đến mức nào. Từ trước cô đã thấy Lập Hạ rất thông minh, nghe một suy ra ba. Nhưng khi đó còn quá mức bận tâm về chuyện của bản thân mà cô không chú ý đến đứa nhỏ này nhiều. Hiểu Linh chậm rãi trả lời từng câu hỏi:
Nơi đó nam nữ bình đẳng nên nam nhân cùng được đi học như nữ nhân. Bắt đầu học từ năm 6 tuổi. Ngành nghề ta học mất 16 năm.
Nghe thấy học hết 16 năm làm mấy người trong nhà đều hít sâu một hơi vì kinh ngạc. 16 năm a... học như vậy thì gia đình phải rất giàu có, học xong ra làm quan đúng không. Chưa ai kịp thắc mắc thì Hiểu Linh nói tiếp:
Chờ ta học được chữ viết nơi này. Ta dạy cho đệ cùng mọi người trong nhà tất cả những gì ta biết và tất cả những gì mọi người muốn biết, có được không Lập Hạ?
Lập Hạ ngốc ngốc nhìn Hiểu Linh như không hiểu có phải thật sự cô vừa nói điều đó. Hắn ngập ngừng hỏi lại:
Tỷ tỷ, là thật sự? Tỷ sẽ dạy ta sao? Tỷ không chê ta là nam nhân, chê ta phiền sao?
Hiểu Linh mỉm cười, đáp:
Ân. Mọi thứ mà ta biết, chỉ cần mọi người muốn ta sẽ chỉ. Đệ, Tiểu Đông và cả Tiểu Hàn chỉ cần yêu thích thứ gì, ta sẽ cố hết sức để mọi người học những thứ đó. Sẽ cố gắng để mọi người được sống hạnh phúc và tốt nhất.
Tiểu Đông nghe thấy vừa cảm động, vừa lo lắng. Hiểu Linh được học hành như vậy, gia đình chắc chắn rất giàu có hoặc là gia đình quan lại. Mà hắn thì chỉ là một nông phu tầm nhìn hạn hẹp.. quanh năm chỉ có đồng ruộng... hắn không xứng với nàng.
Lưu thị ngỡ ngàng khi nghe Hiểu Linh nói chuyện, liếc nhìn qua thái độ của Tiểu Đông liền hiểu con trai ông đang lo sợ điều gì. Ông liền hỏi:
Hiểu Linh. Con... là quan gia tiểu thư ư? được đi học lâu như vậy chắc chắn là gia đình con rất giàu có. Con... thật sự không có gia thất sao?
Rõ ràng trước đó Hiểu Linh nói mình không có phu lang. Nhưng là... Nếu con bé được học hành như vậy, gia đình chắc chắn phải có sắp xếp.. không thể nào...
Mọi người như nín thở, chăm chú nhìn Hiểu Linh để chờ câu trả lời từ cô. Hiểu Linh biết họ đang lo lắng. Vì thế cô không cười nữa, gương mặt nghiêm túc chậm rãi giải thích:
Thế giới con sống, mọi người không thể tưởng tượng được nó khác nơi này như thế nào. Nhưng thật sự gia đình con chỉ ở tầng lớp trung lưu, cha.. mẫu phụ buôn bán nhỏ. Nhưng vẫn dư dả nuôi con và em trai học hết 12 năm. Sau 12 năm ấy, tùy theo con muốn làm gì thì học thêm nghề 4 năm nữa. Gia đình nào có con cái ham học đều có thể làm như vậy dù nhà nghèo. Tuổi thọ nơi đó rất cao, 60 tuổi mới được tính là người cao niên, vì thế nam nữ 25 tuổi chưa kết hôn như con nhiều lắm. Con biết mọi người lo lắng điều gì. Nhưng thật sự trước khi đến đây, con ở nơi kia cũng chỉ là một cô gái rất bình thường mà thôi.
Mọi người đột nhiên có chút im lặng nhìn cô. Hiểu Linh trong mắt họ ưu tú như vậy, hiểu rộng biết nhiều như vậy làm sao chỉ là một cô gái bình thường chứ. Bất chợt Tiểu Hàn ở đâu ùa tới ôm cứng lấy cô, giọng nãi thanh nãi khí nói:
Tỷ tỷ ưu tú nhất, tốt nhất. Ta yêu tỷ tỷ nhất.
Cái bộ dáng cố chấp của nhóc làm Hiểu Linh phì cười, cúi xuống cụng trán Tiểu Hàn...
Ân... ta cũng yêu tiểu cái đuôi nhất.