Hiểu Linh nói với mọi người rồi quay sang Lưu Minh:
- Hai người tạm thời ăn tối ở nhà ta đã, rồi có sang bên y quán hay không thì tính tiếp. Dù sao đi đường núi cả một quãng đường cũng mệt mỏi rồi.
Lưu Minh cúi đầu, nhẹ nói:
- Lại làm phiền Phạm cô nương rồi.
Hiểu Linh định đi vào nhà, đột nhiên cảm thấy tay áo có chút nhíu lại, quay lại nhìn thì ra là Tiểu Đông. Không rõ hắn có ý gì, nhưng nàng cũng đánh mắt qua nhìn Lập Hạ, nói:
- Lập Hạ, đệ đưa Lưu công tử và Tiểu Nhã vào nhà chính, rót nước mời họ. Ta có chút chuyện muốn phân phó Tiểu Đông.
- Hảo tỷ tỷ….
Nói rồi, Lập Hạ đi tới cạnh Lưu Minh vừa dìu vừa dẫn hắn. Lưu thị cùng Tiểu Hàn cũng vào theo. Lúc này chỉ còn có hai người, Hiểu Linh mới hỏi:
- Tiểu Đông, là có chuyện gì sao?
Tiểu Đông lo lắng nhìn hắn:
- Thê chủ. Hôm nay có khách, nhưng thức ăn mặn trong nhà thực không có gì, chỉ toàn đồ nấu lại mà thôi. Tối nay có: phá lấu, tép rim, canh bầu và rau cải luộc. Lương thực thì có cơm khoai và bánh ngô mà thôi. Giờ đã muộn nên chẳng thể mua được thịt cá nữa. Ta phải làm sao đây? Hay… ta đi mua thêm mấy quả trứng gà đãi khách vậy.
Hiểu Linh nhíu mày nghĩ nghĩ một chút rồi lắc đầu đáp:
- Không cần thiết phải như vậy. Ngươi làm thêm vài cái bánh ngô, bắc một nồi cháo khoai và tém rim nấu chung, đề phòng tối mọi người ăn thêm. Còn thức ăn thì cắt lấy quả bí xào là được. Bọn hắn cũng không tính là khách, chỉ là người mà ta cứu về thôi. Không cần phải thết đãi làm gì.
Tiểu Đông lo lắng nhưng vẫn gật đầu, đáp:
- Ân. Ta nghe theo ngài.
Nói rồi, Hiểu Linh cất bước vào trong nhà, cô muốn cất những đồ hôm nay cô lấy được. Thật tiếc khi không thể hỏi ngay Lưu thị xem ông có biết về nấm sò và sắn hay không vì dù sao ông cũng không thấy gì về buổi tối. Để gọn mọi thứ xong rồi đi tắm rửa một chút, khi trở lại, cơm nước cũng đã sẵn sàng. Mọi người đang chờ cô lên ăn. Hiểu Linh chợt nhận ra chỗ ngồi có chút chật. Tính ra có tới 7 người ngồi quanh chiếc bàn trong khi chỉ có 2 chiếc ghế dài mà thôi. Lúc này Tiểu Đông ấp úng:
- Thê… thê chủ… hay… hay để ta ăn dưới bếp được rồi.
Lập Hạ cũng nói:
- Tỷ tỷ… đệ và Đông ca ngồi dưới bếp ăn cho rộng rãi. Mọi người ăn cơm đi thôi ạ.
Hiểu Linh khoát tay:
- Không cần phải như thế. Tiểu Hàn, ta, Tiểu Đông và nhạc phụ ngồi bên này. Đệ và Lưu công tử cùng Tiểu Nhã ngồi bên đó là được. Tiểu Hàn qua đây.
Tiểu Hàn vâng một tiếng rồi chạy lại chỗ Hiểu Linh. Cô ngồi vào chỗ rồi nhấc bổng Tiểu Hàn lên, thay vì để bên cạnh như mọi khi, cô đặt hắn vào lòng. Tiểu Hàn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nàng:
- Tỷ tỷ… ngồi như vậy cũng được sao?
Hiểu Linh đáp:
- Ta thấy đâu có sao.
Rồi nàng quay sang nói với Tiểu Đông:
- Để nhạc phụ ngồi giữa ta và ngươi, ngươi vừa có thể để ý gắp thức ăn cho người vừa xới đồ ăn luôn. Lập Hạ cũng ngồi đối diện Tiểu Đông đi. Còn hai vị cũng ngồi đi thôi.
Cả nhà nghe theo phân phó của Hiểu Linh lần lượt ngồi xuống. Trong khi Tiểu Đông chia bánh ngô ra cho mọi người thì Hiểu Linh bắt đầu chia phá lấu vào các bát. Thực ra cách ăn này hơi giống kiểu phương tây khi mỗi người đều có xuất của mình. Nhưng khi còn túng thiếu thì đây là cách tốt nhất để đảm bảo khẩu phần của mỗi người. Lần lượt từ Tiểu Hàn, Lập Hạ rồi Tiểu Đông mời cả nhà ăn cơm.
Cuối cùng là tới Hiểu Linh mời lại rồi nói:
- Cả nhà ăn cơm đi.
Lúc này tất cả thành viên mới bắt đầu đụng đũa. Lưu thị tuy là người lớn tuổi nhất, nhưng chỉ tính coi như khách. Hiểu Linh tôn trọng sẽ mời cơm một tiếng, nhưng chính thức phát động để mọi người ăn cơm thì vẫn là nàng.
Tiểu Hàn ung dung ngồi trong lòng tỷ tỷ ăn cơm. Hắn cảm thấy thực thích thú. Tỷ tỷ từ hôm qua bỗng nhiên ít cười, ít nói, cũng không trêu đùa hắn. Nhưng hành động của nàng vẫn quan tâm hắn, làm hắn biết tỷ tỷ vẫn yêu thương hắn. Hắn ngày xưa còn chưa bao giờ được ngồi trong lòng tỷ tỷ như vậy đâu. Dù lát nữa kiểu gì cũng bị nhị ca càm ràm là không được để tỷ tỷ ôm hắn như vậy nữa, nhưng hắn mặc kệ. Hơn nữa, đây là do không có chỗ ăn cơm nha, cũng không phải do hắn muốn.
Lưu Minh thấy hơi ngạc nhiên khi Hiểu Linh kêu cả nhà cùng ngồi ăn cơm. Xưa nay quan niệm nam nữ hữu biệt như đã ăn sâu vào đầu óc hắn. Khi ăn cơm cùng khách, hắn chỉ có thể ngồi cùng nam nhân trong nhà. Việc trực tiếp ngồi ăn cơm trước mặt một nữ nhân không phải người nhà như thế này, hắn chưa từng làm qua.
Nhìn mâm cơm phần lớn toàn rau chỉ có tôm nhỏ rim và một món không rõ thứ gì là đồ mặn, hắn không biết nên vui hay buồn. Vui vì hắn xưa nay thiên về ăn rau và trái cây, đồ mặn ăn rất ít, bữa cơm như vậy lại hợp ý hắn. Buồn vì hắn cũng nhìn ra được: nhà nàng không dư dả. Lưu Minh nhìn mọi người chấm bánh ngô vào món ăn được chia kia thì cũng làm theo. Hương thơm này, mùi vị này, hắn thực chưa bao giờ ăn. Gắp một miếng cho vào miệng, chậm rãi nhai, Lưu Minh biết cái này không phải là thịt nhưng cũng không rõ là thứ gì, hắn rất muốn biết, nhưng xưa nay nguyên tắc thực không nói làm hắn phải nhịn lại hiếu kỳ của mình.
Hiểu Linh vừa bẻ chiếc bánh ngô vừa hỏi:
- Hôm nay hai người thu hoạch được nhiều không?
Tiểu Đông đang định chấm ăn, nghe Hiểu Linh hỏi thì buông bánh xuống và đáp:
- Thê chủ, hôm nay chúng ta thu được một gùi rưỡi măng, nhưng loại cũng không đồng nhất: có măng nứa và măng tre, ta vẫn để ở sau nhà.
Hiểu Linh nhìn thấy động tác của Tiểu Đông, chờ hắn nói xong thì tiếp lời:
- Tiểu Đông, ngươi không cần đang ăn lại bỏ xuống để nói chuyện với ta đâu. Chỉ cần không phải trong lúc miệng đang có thức ăn mà nói chuyện là được. măng nứa có phải là loại măng nhỏ, rỗng ruột và có nhiều đốt phải không.
- Thê chủ, chính là loại đó. Nhưng thê chủ… khi nói chuyện với ngài mà không dừng các việc khác lại thì chẳng phải là không tôn trọng ngài sao?
Tiểu Đông giọng nhỏ dần hỏi. Hiểu Linh cũng không muốn giải thích nhiều. Cách hành xử cô nói chỉ có thể áp dụng với những người bình đẳng, có nói ra e rằng chỉ làm mọi người sợ hãi. Cô đáp:
- Ta cảm thấy như vậy không có gì là không tôn trọng ta cả. Lại nói tới măng. Măng nứa đó để ta làm thử măng chua đi, một phần măng tre xấu ngươi lọc ra, ta muối măng ớt. Số còn lại chờ hai ngày nữa chợ phiên trên trấn mang đi bán là được.
Tiểu Đông gật đầu:
- Vâng. Lát nữa ta sẽ phân loại cho ngài.
- Ừm. Không phải gấp. Ngày mai làm cũng được. Số măng tươi để bán ngươi xem bảo quản sao cho tươi là được.
Bữa cơm cứ như vậy tiếp diễn với câu nói chuyện qua lại về những gì đã làm trong ngày, kế hoạch cho ngày mai.