Lập Hạ nghĩ đi nghĩ lại rốt cuộc không nhịn được tìm Hiểu Linh nói chuyện.
- Tỷ…. ta không cầm số tiền kia. Ta trả lại cho tỷ được không? Ta.. ta lại không cần tiêu gì đến tiền, để số tiền đó cho Đông ca lo việc nhà vẫn tốt hơn.
Hiểu Linh cười cười:
- Lập Hạ.. ta nói rồi, số tiền kia là do đệ kiếm ra, đệ giữ là đúng. Nó cũng giống như mấy món đồ thủ công đệ thường làm rồi gửi Tiểu Đông đi bán mà thôi. Trước đây hoàn cảnh Phạm gia không tốt nên cần đệ góp nhặt tiền để trang trải cuộc sống. Giờ mọi thứ đã tốt hơn, tiền riêng của đệ hay Tiểu Đông và sau này là Tiểu Hàn thì cứ giữ lấy, biết đâu có muốn chi tiêu gì cũng không ngại phải xin tiền ta.
Lập Hạ đáp:
- Nhưng số tiền kia thật sự quá nhiều mà đệ cũng chẳng cần chi tiêu gì cả. Ta cầm nó thật sự rất bất an.
Hiểu Linh xoa đầu hắn đáp:
- Đệ a…. mới có hai lạng bạc liền bất an, nếu sau này ta giao cho đệ toàn bộ chuyện mua bán nông sản và nấm thì phải làm sao? Lúc đó mỗi lần mua bán sợ là vài trăm lượng đó.
Lập Hạ giật thót người, lắp bắp:
- Sao... sao tỷ có thể giao cho ta chuyện đó. Ta… ta không làm được đâu. Ta chắc chắn không làm được. Ta chỉ là nam nhân thôi. Tỷ.. tỷ đừng dọa ta sợ.
Hiểu Linh ngồi xuống ngang tầm với đệ đệ của mình. Cô níu lấy vai hắn, mắt nhìn thẳng mắt hắn mà đáp:
- Lập Hạ. Đệ là đứa trẻ thông minh nhất mà ta gặp trước giờ. Đệ lại cũng quên mất ta sinh ra và lớn lên ở đâu rồi sao? Nơi đó nam nữ bình đẳng, nam nhân cũng có thể làm được những chuyện của nữ nhân. Nên trong mắt ta, nam nhân không hề hèn kém. Đệ là đệ đệ của ta, một tay ta nuôi dưỡng, dạy dỗ. Đệ không tin vào phương cách của ta sao?
Lập Hạ gian nan nuốt nước bọt, ánh mắt bất định nhìn Hiểu Linh:
- Tỷ… ta đương nhiên tin tỷ. Nhưng là… ta cảm thấy mình chẳng khác những đứa nhỏ ở trong làng là bao… sau này cuộc sống cũng sẽ giống họ. Ta sợ làm tỷ thất vọng.
Hiểu Linh nhẹ cười:
- Ta sẽ không thất vọng. Mọi thứ đều cần dần dần theo thời gian nên ta cũng không ngay lập tức khiến đệ phải nhận trọng trách ấy. Nhưng mọi thứ cũng cần dần được làm quen. Đệ phải quen thuộc với tiền bạc, giá cả thì sau này vài năm mới có thể tự tin buôn bán những thứ kia mà không cần có sự hiện diện của ta. Không thử sẽ không biết được khả năng mình đến đâu, không phải sao?
Lời nói của tỷ tỷ như có một thứ ma lực khiến Lập Hạ không còn chút run sợ nào mà thậm chí còn ẩn ẩn phấn khích. Tỷ nói hắn có khả năng đúng không? Sách lịch sử tỷ tỷ đưa hắn đọc, không ít nam nhân đều có thể trở thành vị tướng quân uy vũ chiến công hiển hách. Lập Hạ hắn không hi vọng mình có thể như các vị tiền nhân nhưng ít nhất cũng giúp ích được cho tỷ tỷ. Hắn mím môi nghĩ ngợi rồi đáp:
- Vậy… vậy đệ sẽ giữ số tiền này. Nhưng… nhưng nếu khi tỷ tỷ cần có thể hỏi ta để lấy. Ta… ta cũng không dùng gì đến tiền. Thật sự.
Hiểu Linh cười cười. Đệ đệ của cô vẫn thật sự đơn thuần, rõ ràng rất biết thu vén cho gia đình nhưng lại không hề nghĩ đến chuyện tiêu sài cho cá nhân. Cô cũng nên hướng đạo cho hắn một chút:
- Đệ a… giờ đệ có tiền rồi. Đệ muốn mua quà gì đó tặng ai cũng rất đơn giản, không cần nghĩ nhiều. Biết đâu mấy ngày nữa phiên chợ Tết, đệ yêu thích một chuỗi kết hoa hay muốn ăn một thứ đồ gì đó liền có thể mua. Khi nào chợ Tết, cả nhà sẽ cùng đi chơi, mua sắm được chứ?
Nói đến chợ Tết, ánh mắt Lập Hạ vụt sáng. Chợ Tết luôn là thứ gì đó rất vui vẻ trong mắt con trẻ. Ngay cả Hiểu Linh cô đã trưởng thành, mỗi lần về nhà nghỉ Tết đều phải bám đuôi mẹ đi chợ. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, cô nhất định phải đi theo mẹ mới vui, tự đi lại chẳng thấy có gì thú vị mấy. Nghĩ đến chợ Tết.. Hiểu Linh chợt à lên một tiếng:
- Thật quên mất rồi. Còn chưa chuẩn bị quần áo mới cho các đệ nữa. Không được. Ngày mai đi chợ phiên ta phải đi mua vải để Tiểu Đông cùng Phan Nguyễn, Phan Nhan may đồ mới cho cả nhà. Tết nhất là phải có quần áo mới.
Lập Hạ hấp tấp ngăn cản:
- Tỷ tỷ… không cần.. không cần. Năm nay tỷ đã may cho chúng ta ba bốn bộ đồ mới rồi. Như vậy là đủ rồi.
Hiểu Linh lắc đầu:
- Sao có thể đủ chứ. Đồ đó các đệ mặc cũng mấy tháng rồi, không mới nữa. Năm mới phải có đồ mới không khí mới vui mừng. Phan Nguyễn trước kia làm việc cho nhà giàu có lẽ sẽ biết những kiểu quần áo mới, ta sẽ bảo hắn thiết kế mới cho đệ và Tiểu Hàn. Mà… 10 tuổi là có thể đeo hoa tai rồi đúng không? Mai đệ bảo nhạc phụ xâu lỗ tai cho. Chịu khó đeo cuống chiếu một thời gian cho lành. Ta sẽ chọn cho đệ một đôi nụ thật xinh bằng bạc. Còn Tiểu Hàn thì mua cho đệ ấy mấy sợi dây buộc tóc có chi tiết chuông bạc. Tới hôm Tết búi lên hai chỏm, dây buộc tóc đỏ lúc lắc đinh đang… đáng yêu…
Lập Hạ nhìn tỷ tỷ ánh mắt sáng ngời lại bắt đầu thao thao bất tuyệt chuyện mua sắm làm đẹp cho mấy huynh đệ trong nhà thì chỉ đành cười im lặng. Tỷ ấy luôn như vậy. Chỉ cần nhắc đến chuyện cho Đông ca, hắn và Tiểu Hàn ăn ngon mặc đẹp liền huyên thuyên không dứt. Nhưng hắn thật sự thích khi nghe tỷ quan tâm đến bọn hắn như vậy. Thật tốt.