Trò chuyện một hồi, Nguyễn Gia cũng ý định xin cáo từ để về trấn trên lo công chuyện. Hiểu Linh lần này đi cũng không mang theo hành lý nên cũng tạm biệt Phan viện trưởng để về cùng. Trước đó, Phan viện trưởng cũng dẫn cô sang căn phòng sau này sẽ ở lại để Hiểu Linh có thể mua sắm thêm những đồ dùng cần thiết, ngày mai một lần chuyển lên là xong. Hiểu Linh nhẩm nhẩm mua lại bộ chăn chiếu mới, thêm bút mực giấy, dầu thắp nữa liền đủ rồi. Căn phòng lâu ngày không có người ở nên có phần lạnh lẽo.
Bọn họ chậm rãi xuống núi, xe ngựa đã chờ sẵn. Nguyễn Gia hỏi:
- Tình hình tiến triển tốt như vậy hẳn là sư muội sẽ ở lại đây vài ngày rồi mới về?
Hiểu Linh gật đầu:
- Ta cũng định như vậy. Nguyễn cử nhân xong việc cứ về trước, không cần phải chờ ta.
Nguyễn Gia gật đầu đáp:
- Ta thấy tuyến đường sông này là hợp lý nhất để đến Lam Kinh, nhà thuyền kia cũng đáng tin, sư muội có thể hỏi thông tin của bọn họ để sau này tiện công việc.
Hiểu Linh trả lời:
- Tạ Nguyễn cử nhân nhắc nhở, ta đã biết nhà thuyền thường neo đậu nơi nào. Bọn họ thường xuyên qua lại giữa Trấn Tây Giai và Đông An nên muốn đón cũng không khó khăn lắm.
- Ừ. Sau này sư muội nên có thư đồng đi cùng, Ít nhất thì có người hầu hạ, chiếu khán. Muội có muốn nhắn nhủ gì với phu lang ở nhà không?
Chiếc xe ngựa lại lọc cọc lăn bánh sau khi cả hai an vị. Nguyễn Gia cảm thấy thái độ của Hiểu Linh với nàng đang dần mềm hóa hơn. Có lẽ vì những lời quan tâm thật lòng kia nên nàng ấy mới buông xuống sự cảnh giác. Nguyễn Gia nhận thấy không cần cố gắng tìm hiểu con người này làm gì, chỉ cần đứng bên cạnh quan sát, làm bạn cũng có thể chứng kiến không ít điều thú vị. Rõ ràng là nữ nhân nhưng lại có cái nhìn tỉ mỉ, tinh tế như nam nhân. Ngay cả những động tác của nàng ấy đôi khi đâu đó toát ra sự mềm nhẹ của nam nhân. Thật sự quan sát Hiểu Linh cũng đủ cảnh đẹp ý vui.
Hiểu Linh nghĩ cũng nên báo tình hình cho Tiểu Đông một chút. Khi đi nàng không nói rõ sẽ đi bao lâu vì cũng không biết nơi này thế nào, sợ là huynh ấy sẽ lo lắng.
- Chiều về ta viết lá thư nhờ Nguyễn cử nhân gửi về cho phu lang vậy.
Nguyễn Gia hiếu kỳ:
- Ồ… ta có chút tọc mạch khi hỏi chuyện này nhưng phu lang của muội biết chữ sao?
Hiểu Linh gật đầu:
- Ta dạy cho huynh ấy và cả mấy tiểu đệ trong nhà. Bọn họ cũng nên biết chữ để muốn đọc thứ gì thì đọc.
Nguyễn Gia lại hỏi:
- Ta còn nghe nói nhạc phụ của muội sống ở nhà muội?
Hiểu Linh bằng phẳng đáp:
- Phải. Là ta đón nhạc phụ về sống cùng. Ngài ấy chỉ còn lại một mình, sang bên này có ta và phu lang phụng dưỡng, vui hưởng tuổi già. Tiểu Đông cũng không cần lo lắng cha già không ai chăm sóc.
Nguyễn Gia bất ngờ hỏi:
- Muội không thấy chuyện này trái với lễ giáo sao?
Hiểu Linh liếc mắt nhìn Nguyễn Gia một cái rồi nói:
- Lễ giáo? Ta làm cái gì trái lễ giáo rồi? Có cái lễ giáo nào cấm ta không được phụng dưỡng cha mẹ chồng sao? Mong Nguyễn cử nhân giảng giải cho.
Thái độ Hiểu Linh bất ngờ lạnh xuống khiến Nguyễn Gia sững lại. Nàng chỉ là không kịp nghĩ mà nói ra câu đó thôi mà. Nghĩ kỹ lại, thật sự không có điều gì cấm cản nữ nhân đón cha mẹ chồng về nhà cả. Nguyễn Gia lắc đầu:
- Ta… chỉ là chưa từng thấy chuyện như vậy nên có chút nói sai rồi. Xin lỗi muội.
Hiểu Linh cũng không nói gì thêm mà im lặng nhìn đường cho tới khi về tới trấn. Vị quản sự của Nguyễn Gia cũng đã trở về, vừa thấy chủ nhân, bà vội vàng đi lên bẩm:
- Thiếu chủ, ta đã đi khắp trấn Đông An, có tìm thấy hai căn nhà rất tốt. Ngài có muốn đi xem luôn không?
Nguyễn Gia gật đầu đáp:
- Tốt, chúng ta đi xem rồi mua bán luôn đi. Chiều nay còn lên nha phủ làm giấy tờ, mua thêm đồ đạc.
Nàng quay sang hỏi Hiểu Linh:
- Muội có đi cùng chúng ta không, hay về phòng nghỉ ngơi?
Hiểu Linh đáp:
- Ta đi theo xem một chút đi.
Căn nhà thứ nhất Nguyễn Gia không quá ưng lắm vì có phần cũ. Vì thế bọn họ tới căn nhà thứ hai xem thử. Hiểu Linh cũng không nói gì chỉ im lặng đi theo xem. Cô nhìn khắp lượt ngôi nhà, bất thần ngửa mặt nhìn lên thì thấy một đoạn dây treo ở xà nhà. Một cảm giác bất an ngay lập tức ập tới.
Khi Hiểu Linh hồi thần thì chợt nghe thấy Nguyễn Gia nói:
- Ngôi nhà này ổn đấy… giá bán thế nào… ta..
Hiểu Linh gấp gáp nghĩ cũng không nghĩ túm chặt lấy tay Nguyễn Gia ngắt lời:
- Tỷ…
Bất thần bị nắm chặt, còn là Hiểu Linh gọi khiến Nguyễn Gia khựng lại, quay sang hỏi Hiểu Linh:
- Có chuyện gì vậy?
Hiểu Linh mặt lạnh nhìn người môi giới nói:
- Tỷ muội chúng ta muốn bàn bạc một chút trước khi quyết định, chiều nay hẹn gặp lại ở nha phủ để làm sang tên, được chứ. Dù sao thì hai căn nhà này cũng là của bà mua lại rồi đúng chứ?
Người môi giới có chút mất tự nhiên nhưng rất nhanh lấy lại nụ cười chuyên nghiệp:
- Đương nhiên,, đương nhiên. Ta luôn sẵn lòng phục vụ các vị.
Hiểu Linh một tay vẫn giữ chặt Nguyễn Gia, tay kia làm động tác mời tiễn khách với người môi giới. Nàng ta đánh mắt thấy vị chủ trì là Nguyễn Gia không nói gì thì đành chào hỏi rồi rời đi.
Bóng người vừa khuất, Hiểu Linh có chút thở phào, lúc này mới buông tay Nguyễn Gia.
- Giờ muội có thể nói cho ta nguyên nhân ngăn cản mua căn nhà này rồi chứ? Ta thấy nó tốt hơn nhiều căn kia.
Hiểu Linh quay lại nghiêm túc đáp:
- Ta hi vọng Nguyễn cử nhân cho người đi hỏi về căn nhà này trước khi mua. Ta ban nãy nhìn thấy một sợi dây trên xà nhà.. sợ rằng căn này là hung trạch, từng có người chết. Vì thế, ta mới ngăn cản ngài.
Nguyễn Gia khựng lại rồi theo bản năng nhìn lên xà nhà thì quả nhiên vẫn còn một đoạn dây trên đó. Thái độ trêu ghẹo với Hiểu Linh phút chốc mất hẳn, nàng chắp tay xá một xá rồi nói:
- Tạ muội đã giúp ta. Ta sẽ cho người tìm hiểu ngay lập tức.