Ba ngày sau, Ngọc Lan cho người truyền lời để Hiểu Linh lên gặp vị sư phụ đã nhận lời dựng nhà cho cô. Sau khi bàn bạc, bản thiết kế của Hiểu Linh có sửa đổi một chút ở phần nhà chính. Thay vì xây hai khối nhà ba gian riêng biệt dựa lưng vào nhau, họ đã quyết dựng một căn ba gian lớn chia làm sáu căn phòng như thiết kế của Hiểu Linh. Gian phòng hai vợ chồng ban đầu sẽ thông với phòng bên cạnh để có thể tiện chăm sóc con nhỏ.
Khi bản thiết kế thống nhất, vị sư phụ cũng tính toán cho cô cần bao nhiêu nguyên vật liệu. Nguồn cung bà cũng có những nơi uy tín giúp cô thu gom. Từ bây giờ đến hết mùa mưa bão hẳn là sẽ kịp chuẩn bị xong mọi thứ. Hiểu Linh ngỏ ý nhờ vị sư phụ bao thầu toàn bộ các khâu từ nguyên liệu đến công thợ, ăn uống ngủ nghỉ còn Phạm gia chỉ lo tiền bạc. Ban đầu vị sư phụ có phần không hài lòng, vì chuyện cơm nước cho thợ là việc gia chủ phải lo. Nhưng khi nghe Hiểu Linh khẩn khoản giải thích việc nhà mình neo người lại toàn là nam nhân, người già trẻ nhỏ, cô sau này thường xuyên ra ngoài làm việc cho Hà gia, thật sự muốn xây nhà nhưng không có người có thể quản thì bà cũng đồng ý.
Xây nhà xong tạm thời Hiểu Linh không đóng thêm nội thất. Tiểu Hàn còn nhỏ, tạm thời chưa thể ở một mình nên vẫn sẽ chung phòng với Lập Hạ. Đồ đạc bên Nguyễn Gia mang về cũng được một chút để bày biện sang phòng cho nhạc phụ. Căn phòng của Tiểu Hàn tạm thời để trống. Mấy gian nhà cho khách cũng vậy, từ từ bổ sung thêm đồ đạc sau.
Nhoắng một cái, thời gian hẹn Hà gia tới lấy bịch nấm mang đi cũng tới. Hiểu Linh sáng sớm đã trở dậy, vào nhà nấm kiểm tra tình hình. Hành trang của cô mấy ngày tới Tiểu Đông hôm qua cũng đã sắp xếp xong xuôi.
Hai chiếc xe ngựa lọc cọc chạy tới vừa lúc gia đình Hiểu Linh ăn sáng xong xuôi, đang dọn dẹp. Ngọc Lan nhảy xuống xe hồ hởi:
- Hiểu Linh muội. Ta tới rồi.
Hiểu Linh vội ra mở cửa:
- Ngọc Lan tỷ đến sớm thế này đã ăn sáng chưa?
Ngọc Lan cười cười:
- Ăn rồi.. ăn rồi. Muội không phải lo. Sáng sớm ta đã ăn no căng bún chả rồi. Mấy món ăn với bún của muội thật sự hút khách vô cùng. Người ta vào ăn cả sáng, trưa, tối. Ăn nhiều đến mức đầu bếp nhà ta phải đặt mua thêm bún ngoài cho kịp phục vụ.
Hiểu Linh nhường đường cho Ngọc Lan cùng ba người làm đi vào nhà:
- Vậy chúng ta vào nhà uống tạm chén nước trắng rồi vào việc để đi cho sớm vậy.
Lần thứ hai Ngọc Lan bước chân vào nhà nấm của Phạm gia. Số lượng bịch nấm bây giờ đã nhiều gấp năm lần ngày đó. Từng dải dây chắc chắn buộc từ những thanh cài ngang trên xà nhà treo bốn năm bịch nấm đang nhú mầm trông rất vui mắt. Trước đây cứ cách bảy ngày Phúc lạc lâu mới có món nấm đặc biệt. Nhưng nhờ có Hiểu Linh gia tăng số bịch nên nay tầm ba, bốn ngày sẽ có khoảng hai cân nấm phục vụ nhà hàng. Hiểu Linh cũg nói Phúc Lạc lâu nơi này chỉ cần duy trì lượng nấm như vậy là đủ dùng nên mới bắt đầu nghĩ đến việc vận chuyển bịch đi các nơi khác.
Hiểu Linh chỉ tay về số bịch được đặt gọn trong một góc:
- Chỗ kia có bốn mươi lăm bịch nấm sẽ chuyển đi đợt này. Mỗi địa phương ta nghĩ nên dần dần tăng số lượng nấm cung cấp như Phúc lạc lâu để thời gian đầu có thể thu lợi nhuận cao một chút và tạo danh tiếng cho tiệm.
Ngọc Lan gật đầu rồi cho người chuyển dần những bịch nấm kia ra xe một cách cẩn thận. Nàng nói:
- Lần này gia chủ báo ta phải đích thân đưa muội đi để giới thiệu với vị chủ quản thôn trang bên Phương Liệt kia. Nhà nấm trước đó đã chuẩn bị theo yêu cầu của muội nhưng ta cũng chưa qua đó xem thử. Tính ra thì ta và vị Trịnh An Trang kia cũng chỉ là đồng cấp làm việc cho gia chủ nên không có quyền tới kiểm tra xem xét.
Hiểu Linh chờ những bịch nấm cuối cùng chuyển hết lên xe thì cùng Ngọc Lan ra ngoài. Cô đáp:
- Một lát muội tới kiểm tra cũng không sao. Nếu có thứ gì chưa thỏa đáng cũng có thể chỉ cho họ một hai được. Chuyến đi này phiền tỷ rồi.
Tiểu Đông đứng sẵn ở cổng với tay nải chuẩn bị cho Hiểu Linh, ánh mắt không tránh khỏi lo lắng. Hiểu Linh nhẹ cười đón lấy đồ trên tay hắn rồi dặn dò:
- Huynh và mọi người không cần lo lắng cho ta. Nếu mọi chuyện thuận lợi, ta đi ba ngày sẽ về. Còn giả như qua bên đó có chút trục trặc, khi Lan tỷ trở về ta sẽ nhờ chuyển lời. Ở nhà mọi thứ cứ bình thường mà diễn ra, biết chưa?
Tiểu Đông mím môi, khẽ gật đầu:
- Thê chủ đi cẩn thận. Ngài cũng không cần lo lắng trong nhà. Đêm tối ta sẽ xuống nhà dưới ngủ cùng phụ thân và hai đệ. Ba con chó nhà chúng ta cũng đã rất lớn rồi, đủ để đe dọa người khác. Thê chủ đi nhớ giữ sức khỏe.
Hiểu Linh vỗ nhẹ đầu Tiểu Đông trấn an:
- Ta biết rồi.
Tiểu Đông đứng nhìn bóng chiếc xe ngựa cuối cùng khuất sau rặng tre hồi lâu rồi mới quay trở vào nhà. Sắp tới thê chủ sẽ thường xuyên rời nhà như vậy, hắn phải làm quen dần đi thôi. Nhưng dù biết là ngài ấy đi công chuyện rồi sẽ trở lại nhưng cảm giác lo lắng bất an vẫn luôn len lỏi trong lòng hắn. Ân… có lẽ nhàn rỗi quá khiến hắn lại suy nghĩ vẩn vơ nữa rồi… Nhà còn nhiều việc phải làm lắm.