Từ nhà Lý trưởng trở về, Hiểu Linh có chút ngạc nhiên khi mọi người đã về hết. Tiểu Đông ngồi dưới hè bếp với một nồi lớn ốc đã luộc xong còn nghi ngút khói. Vừa thấy tiếng động cửa, Tiểu Đông ngước nhìn thì thấy là thê chủ trở về liền cười hỏi:
- Thê chủ đã về. Mọi chuyện có suôn sẻ không?
Hiểu Linh cười hỏi lại:
- Mọi người về hết rồi sao? Không ai ở lại chơi lâu hơn chút với huynh sao?
Tiểu Đông ngượng ngùng:
- Cũng đến giờ nấu ăn trưa rồi, mọi người cũng phải về làm cơm, sao có thế ngồi chơi mãi được ạ. Thê chủ.. ốc mấy hôm gom được đã nhả sạch đất. ta luộc xong rồi, ngài xem nên làm món gì đây?
Hiểu Linh ngồi xuống một bên cầm lấy chiếc gai bưởi cùng lể ốc với Tiểu Đông, ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
- Lát ta ra sau vườn hái vài trái khế chua, huynh làm ốc xào khế đi. Thời tiết nóng thế này ăn chút gì đó chua chua dễ đưa cơm hơn.
Tiểu Đông có chút ngừng tay nhìn thê chủ nghi hoặc hỏi:
- Xào ốc với khế chua sao? Ta chỉ cần xào như bình thường là được?
Hiểu Linh gật đầu đáp:
- Ân.. khế cắt mỏng, bóp mềm. Phi thơm hành rồi cho ốc vào đảo xăn lại sau đó cho khế vào nêm nếm gia vị vừa ăn là được mà.
Tiểu Đông nghe thê chủ nói chuyện cũng hình dung ra được hương vị món ăn đó sẽ như thế nào. Những món ăn thê chủ làm đôi khi rất phức tạp nhưng cũng có lúc vô cùng đơn giản nhưng luôn đem lại một hương vị không thể trộn lẫn. Và đặc biệt, những món ăn ấy đều xuất phát từ những nguyên liệu vô cùng dễ kiếm.
Hiểu Linh chợt cảm thấy nhà hình như quá im ắng rồi. Cô ngước nhìn một vòng không thấy ai liền hỏi:
- Nhạc phụ đi đâu sao? Cả Lập Hạ va Tiểu Hàn cũng không ở nhà?
Tiểu Đông khẽ gật đầu:
- Vâng. Phụ thân qua nhà Trần thị đưa mấy chiếc rế. Còn Lập Hạ và Tiểu Hàn thì đi chơi cùng chúng bạn rồi, chắc chỉ lát nữa sẽ quay về.
Hiểu Linh cười đáp:
- Huynh cũng nên như Lập Hạ, Tiểu Hàn đi sang nhà hàng xóm chơi một chút. Cũng không thể để họ sang nhà chúng ta mãi được. Đi chơi cũng thoải mái hơn.
Tiểu Đông mỉm cười:
- Vâng.. rảnh rỗi ta cũng sẽ đi. Thê chủ không phải lo. Mà.. hôm nay ngài sang nhà Lý trưởng có được việc không?
Hiểu Linh thong thả đáp:
- Việc mua thêm mẫu đất quanh nhà thì dễ. Nhưng thầy Lý nói đất phù sa cũng không còn trống hơn nữa bãi bồi mỗi năm ngập nước mùa lũ, cây dâu sợ là sẽ chết mất. Bà ấy khuyên ta mua đất ở chân núi đang giao khoán cho chúng ta để trồng dâu. Chỗ đất đó khoảng chừng ba mẫu lại không phải là đất ruộng nên cũng không quá đắt. Có điều, ta không biết gì về chất đất nên muốn về hỏi huynh. Nơi đó thích hợp trồng dâu không?
Tiểu Đông ngẩn người nhìn thê chủ. Nàng ấy là đang hỏi ý kiến hắn sao? Một người uyên bác như Hiểu Linh sao cần phải hỏi một nông phu hiểu biết nông cạn như hắn chứ? Tiểu Đông có chút lắp bắp:
- Ta… ta không biết.. Thê chủ thấy tốt thì chắc chắn là tốt.
Hiểu Linh mỉm cười trấn an. Ánh mắt nhìn thẳng Tiểu Đông nói:
- Ta không biết nên muốn hỏi huynh. Ta không phải như suy nghĩ của huynh và mọi người rằng cái gì cũng biết, mọi thứ đều tinh thông. Về việc nhìn đất để lựa cây trồng cho thích hợp hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm mà ta thì không hề có chút kinh nghiệm gì về chuyện này. Huynh và nhạc phụ trồng trọt bao nhiêu năm rồi chắc chắn sẽ biết. nên ta cảm thấy trước khi quyết định mua ba mẫu đất đó vẫn nên về hỏi ý kiến và bàn bạc với huynh là tốt nhất. Hơn nữa, Tiểu Đông, huynh là phu lang của ta, quyết định chuyện gì lớn trong nhà ta hỏi ý kiến của huynh đó là thiên kinh địa nghĩa.
Tâm Tiểu Đông ngọt lịm. Hắn biết thê chủ yêu thích hắn. Hắn vốn nghĩ chỉ cần trong tim nàng có vị trí của hắn là đủ. Nhưng hôm nay Tiểu Đông mới biết, thê chủ luôn cố gắng đặt hắn ngang hàng với mình qua những hành động nhỏ nhất. Nàng khuyến khích hắn đưa ra những ý kiến. Nếu Hiểu Linh cảm thấy điều đó tốt, nàng sẽ tán dương hắn rồi tiến hành làm. Còn nếu cảm thấy chưa ổn, thê chủ cũng sẽ ôn tồn, nhẹ nhàng giải thích cho hắn hiểu. Bây giờ, thậm chí thê chủ còn hỏi ý kiến hắn. Đời này có được một người yêu thương, tôn trọng bản thân như vậy, Tiểu Đông có lẽ đã cảm thấy quá đủ rồi.
Hiểu Linh nhìn Tiểu Đông ngẩn người, khẽ hỏi:
- Tiểu Đông. Huynh nghĩ sao?
Tiểu Đông ngẫm nghĩ một chút rồi sắp xếp từ ngữ đáp:
- Phần đất đó có phần hoang hóa nhiều cỏ nhưng cũng không nhiều đá cứng. Nếu dành thời gian dọn dẹp thì trồng dâu cũng tốt vì tráng nắng. Có điều ta hơi lo ngại: nuôi tằm có một cữ ănh đêm muộn. Ta sợ nơi đó có phần xa nhà sẽ không thể hái lá dâu được.
Hiểu Linh đáp:
- Chuyện này Trần lý trưởng cũng có gợi ý nhà ta nên trồng một ít dâu ở đất quanh nhà, như vậy sẽ tiện lợi cho việc hái lá muộn. Ta cảm thấy phương án này cũng không sai, chỉ là còn lo lắng chất đất kia không hợp trồng dâu. Nếu huynh đã nói phần đất đó tốt thì ta sẽ báo Trần lý trưởng làm giấy tờ luôn, đằng nào cũng một công văn thư trên huyện về đo đất cho nhà ta. Cùng lúc làm cả hai cũng đỡ một phần tiền công trà nước.
Đám ốc được lể xong. Hiểu Linh ra vườn hái mấy trái khế chua vào rồi cùng Tiểu Đông vào bếp. Hai người ta một câu, ngươi một câu yên ả chuẩn bị bữa trưa. Tiểu Đông vẫn đứng bếp chính, còn Hiểu Linh thì phụ vài việc nhỏ, lúc thì nhặt rau, khi lại bóc hành. Đôi lúc, tiếng cười sảng khoái của Hiểu Linh vang lên vui vẻ vì trêu chọc được tiểu phu lang của mình. Lập Hạ và Tiểu Hàn trở về thấy hai người như vậy thì im lặng đi về phòng. Cả hai bịt miệng để ngăn tiếng cười khúc khích vui vẻ. Tỷ tỷ và tỷ phu ân ái như vậy.. bọn họ sẽ sớm có cháu nhỏ nha.. Không thể làm phiền được.