*Cảnh báo, chương có nội dung người lớn. Cân nhắc kĩ trước khi xem !
Sau khi ăn xong ai liền về lều nấy, riêng Quân Ý là con gái không thể chen chúc với đám đàn ông được liền đặt cách ở một cái lều riêng nhỏ hơn.
Mạt Kỳ Miểu đứng nhìn mấy cái lều ở phía khác mà nghi hoặc, tại sao chỉ có mỗi lều của y cùng hắn là cách xa như vậy? Không phải bị mọi người cách ly
chú?
"Sao vậy?." Kỷ Lâm Hạo vừa mới tắm, trên thân hình rắn chắc còn nhỏ vài giọt nước theo làn da trượt xuống.
"Không có gì, chỉ là lều của mọi người có phải cách chúng ta hơi xa không?" Mạt Kỳ Miểu ánh mắt đuổi theo giọt nước lăn trên làn da đó, đến khi nó trượt vào áo mới dời tầm mắt đi.
"Có sao? Tôi thấy bình thường." Kỷ Lâm Hạo dường như không có gì nói, ánh mắt nhìn vào thiếu niên ngây ngô trước mắt.
"Vậy à.." Không biết có phải y nhạy cảm không nhưng từ nãy giờ ánh mắt của hắn nhìn y chằm chằm như nhìn một con mồi nhỏ bé vậy.
"Trễ rồi, mau đi ngủ" Kỷ Lâm Hạo đưa tay sang một hơi bế y vào lòng, bàn chân vững chắc bước từng bước về phía lều. Bước chân hữu lực pha lẫn chút gấp gáp kì lạ, hơi thở ấm nóng cũng cùng lúc phả vào tai y. Mạt Kỳ Miểu đỏ mặt, ở trong lòng ngực nam nhân lẳng lặng lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hăn.
Cho đến khi được đặt xuống tấm nệm trãi giữa lều, y giật mình thoát ra khỏi tiếng tim đập mạnh mẽ kia đợi phản ứng lại đã thấy nam nhân đang cởi đồ.
Lòng ngực rắn chắc, từng khối cơ bụng mập mờ trên người đều khiến cho Mạt Kỳ Miểu đỏ mặt. Rõ ràng hôm qua không có cởi đồ ngủ mà?!
"Anh, anh làm gì vậy" Mạt Kỳ Miểu có cảm giác như động vật bị uy hiếp, y nắm chặt bàn tay dưới thân, ánh mắt khó hiểu nhìn động tác cởi luôn cái quần của hăn.
Cho đến khi trên người cởi sạch, trần như nhộng, hắn mới nhàn nhạt bổ xuống một câu như trời gián sét, " Làm nghĩa vụ người chồng nên làm."
"Hả?" Mạt Kỳ Miểu ngơ ngác, nghĩa vụ cái gì?
"Em là vợ tôi, sớm hay muộn cũng phải thực hiện nó. Chọn ngày không bằng thực hiện luôn trong đêm nay đi." Lời lẽ tự nhiên, như chuyện này là điều rất bình thường hiển nhiên.
Sao anh có thể nói với với cái vẻ mặt điều tĩnh khi trên người không có một mảnh vải nào như vậy?!
Đây là thoát y quyến rũ y làm chuyện ấy?!
Thật, đáng xấu hổ!
"Không đời nào!." Ông đây chưa muốn muốn zin! ( 1
Mạt Kỳ Miểu cắm lấy cái chăn quấn bản thân lại, tự làm ra một lớp phòng vệ không có lực sát thương.
"Em vừa nói gì?" Kỷ Lâm Hạo nheo mắt, ánh mắt nguy hiểm nhìn cục bông phía dưới.
Hắn tự thoát y trước luôn rồi y còn ngại cái gì? Sớm hay muộn cũng bị hắn ăn sạch sẽ thôi.
Mạt Kỳ Miểu còn muốn nói gì đó nhưng chưa kịp làm gì cái chăn của y đã bị
cướp đi, bàn tay to lớn tiến đến béo má y, ánh mắt nam nhân hung dữ nói, "Em vừa từ chối tôi?"
Vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống y vào bụng ngay lập tức.
Hức,....
"Không, không có... Mạt Kỳ Miểu bị dọa cho đỏ mắt, ánh mắt long lanh nhanh chóng ngập nước, đáng thương nói nhỏ.
Quả nhiên là bị dọa sợ rồi.
"Vậy em đồng ý?." Dù có thương sót người yêu nhưng hắn cũng tự cởi sạch rồi, thịt dâng đến miệng không ăn có chút đáng tiếc.
"Hức,.... Mạt Kỳ Miểu không trả lời, cái miệng nhỏ hơi chu lên như muốn nói gì nhưng rốt cuộc vẫn không thành lời. Đôi mắt ủy khuất nhìn nam nhân, bị dọa đến phát khóc.
"Ngoan, sẽ không làm em đau. Việc này là bình thường, đảm bảo em
sẽ....thích." Kỷ Lâm Hạo nhìn gương mặt nhỏ đáng yêu như vậy cũng siêu lòng, kéo người vào lòng dụ dỗ nói. Bàn tay nhanh chóng chạm đến cái quần của thiếu niên bắt đầu cởi xuống.
Mạt Kỳ Miểu hơi giãy giụa nhưng trước nam nhân lại không có tí sức lực nào, bị động để hắn lột sạch ra.
Hai thân thể bóng loáng ôm sát vào nhau, làn da ấm nóng va chạm cọ sát không ngừng.
Kỷ Lâm Hạo rất nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt y, sau đó từ trán xuống mũi hôn từng chút một. Khi đến vành tai liền dừng lại gặm cắn, hắn liếm nhẹ quanh vành tai sau đó luồn đầu lưỡi vào phía trong.
Mạt Kỳ Miểu cơ thể run rẩy, tai nhanh chóng đỏ lên vì nhột, còn có chút ngứa ngáy khó nói.
Cái tay của nam nhân không biết từ khi nào đã đặt lên một bên ngực y, chậm rãi xoa nắn từng chút.
Trước thế công kích như vũ bão của đối phương rất nhanh Mạt Kỳ Miểu liền có phản ứng.
Y đỏ bừng mặt lên, đầu dúi vào lòng ngực nam nhân, trốn tránh ánh mắt đầy ý cười của ai đó.
"Để tôi giúp em" Kỷ Lâm Hạo đưa bàn tay xuống phía dưới, nhanh nhẹn xoa nắn lên xuống làm thiếu niên thở dốc.
"Không, không cần.." Mạt Kỳ Miểu có cảm giác rất kì lạ, vừa ngượng ngùng muốn phản kháng vừa hưởng thụ cảm giác thoải mái từ bàn tay kia mang lại.
Đến khi xong việc Mạt Kỳ Miểu hai chân đã bủn rủn, không còn sức lực phản kháng.
Kỷ Lâm Hạo chỉ đợi đến giây phút này.
Hắn nhanh chóng đặt người xuống dưới thân mình, bàn tay dọc theo bàn chân sờ soạn lên bắp đùi non mềm.
Nhẹ nhàng ngắt nhéo một cái liền nghe được tiếng kêu như mèo con thèm sữa của y, càng dọc vào phía đùi hắn có thể cảm nhận rõ thân thể thiếu niên đang run rẩy.
Hắn đã c**ng c*ng từ lâu, muốn nhanh chóng ăn sạch sẽ người vào bụng.
Không biết lấy đâu ra cái lọ nhỏ, bên trong chứa đựng thứ khiến người ta phải đỏ mặt.
Quét một ít chất lỏng đặc sệt vào ngón tay, dọc theo đường mông mà chạm vào bí đạo nhỏ hẹp.
Hai chân Mạt Kỳ Miểu run rẩy vòng qua eo hắn, đôi tay đã sớm đặt lên mặt che lại ánh mắt mơ hồ của bản thân.
Lúc ngón tay tiến vào trong, Mạt Kỳ Miểu nhịn không được kêu ra tiếng, cảm giác trướng đầy không thoải mái khiến bí đạo co thắt dữ đội từ chối vật lạ tiến vào.
"Ngoan, rất nhanh liền tốt hơn." Kỷ Lâm Hạo hạ xuống nụ hôn ngay đầu ngực trái của y, sao đó nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể y.
"Hức,.... đau lắm. Mạt Kỳ Miểu lắc đầu, muốn mượn cớ thoát nạn.
Kỷ Lâm Hạo cười gian, đến bước này rồi mà muốn hắn dừng lại trừ khi hắn không phải là nam nhân!
"Một chút liền khỏi, em mau thả lỏng cơ ra đi, như vậy liền không đau nữa" Dụ dỗ đứa trẻ đang khóc nhè làm theo lời mình, hứa hẹn sẽ nhẹ nhàng cho người tin tưởng nhưng đến cuối cùng lại mạnh bạo đến khó tin.
Một tiếng sau, âm thanh sột soạt phát ra không ngừng trong chiếc lều kèm theo vài lời kêu than khóc thút thít.
"Hức,...anh còn, chưa xong, sao?." Mạt Kỳ Miểu không biết đã khóc bao lâu, đôi mắt đều sưng đỏ lên, giọng cũng hơi khàn, mí mắt sắp sụp xuống đến nơi.
Đã trễ lắm rồi, tại sao còn chưa đi ngủ nữa?
"Một chút nữa thôi, em cứ ngủ đi" Kỷ Lâm Hạo thở dốc nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân thể đầy vết hoa mỹ mà bản thân để lại. ( T )
"Ân...... Có quỷ mới tin, anh nói lần này là lần thứ ba rồi. Chỉ là mí mắt không chịu nổi nữa, Mạt Kỳ Miểu đành bất lực bị làm đến mệt mà mơ hồ ngủ trong cơn run lắc của cơ thể.
Mà lúc hai người đang mây mưa ân ái, phía không xa, người trong ba cái lều khác đều không ngủ.
Hai người đó không ngủ, bọn này cũng không ngủ được.
Khoảng cách không phải xa, ban đêm còn yên tĩnh lạ thường mấy cái tiếng động đó rất vang vào đêm đó. (2)
Mấy gã nam nhân đã sớm biết chuyện này, có người chịu không nổi kích thích liền chửi bậy một tiếng đi ra ngoài giải quyết.
Quân Ý nằm bên trong cũng không ngủ được, hai má có chút nóng mà chộn vào chăn nệm miễn cưỡng nhắm mắt, nhưng không tài nào vào giấc được.
Mẹ nó, hai người kia thì ngủ ngon rồi còn bọn này phải thức trắng đêm!