Tôi chậm rãi gật đầu, cực kỳ đồng tình nói: "Quả thật mọi người còn sống sau thứ đó thì đúng là kỳ tích rồi!"
Thuỵ Hân tròn mắt nắm lấy tay tôi, phấn khích nói: "Thật không? Em đã nói rồi mà thứ đó rất đáng sợ, thế mà chẳng có ai tin cả!"
Tôi cũng chẳng xoáy sâu vào việc vì sao chẳng có ai tin lời của Thuỵ Hân, chỉ giục cô bé nhanh kể tiếp.
Tình hình tiếp theo Thuỵ Hân cũng không rõ lắm. Chỉ biết là khi tỉnh lại thì xung quanh giống như có một cơn bão quét qua, trong bán kính trăm mét nhà cửa phố thị đã không còn bất kỳ dấu vết nào, mọi người thì nằm bất tỉnh trên đất, còn Cảnh Mặc thì thoi thóp nằm bên cạnh tôi, bàn tay nắm chặt tay lấy tay tôi.
Chờ cho đến khi tất cả mọi người đều tỉnh lại thì đã là một ngày sau. Lư Hữu Ngọc cùng Mạc Lăng vội vã đưa Cảnh Mặc đến nơi khác để trốn tránh ai đó, còn thi thể của tôi sẽ được an táng ở gần đó. Thế nhưng mà khi mọi người vừa chạm vào người tôi thì ngạc nhiên không thôi. Rõ ràng chính mắt bọn họ đã nhìn tôi bị Tư Kiều đâm cho một nhát trí mạng rồi ngã xuống, cơ thể chẳng còn một chút dấu hiệu của sự sống nào ấy vậy mà lúc đó toàn bộ vết thương trên cơ thể tôi đã hoàn toàn biến mất, thậm chí tôi vẫn còn giữ được một nhịp thở, dù mỏng manh vô cùng.
Lư Hữu Ngọc và Mạc Lăng cực kỳ mừng rỡ. Sau khi trói Hoạ Hoằng và Tư Kiều lại thì liền đưa tôi và Cảnh Mặc rời khỏi, nhóm người Ngô Đổng cũng đề nghị đi theo. Và cứ thế, tình tiết nữ chính tự tay xây dựng căn cứ thu thập nhân khẩu cứ như thế thuận lợi diễn ra, và thành Tuyết Hạ cũng được dựng lên từ đó.
Tôi chống cằm nhíu mày, ra vẻ suy tư hỏi: "Nếu thế thì chẳng phải tốt sao? Vì sao em lại không thích Mạc Lăng vậy?"
Rõ ràng trong lúc tôi đang đi dạo một vòng quỷ môn quan thì cốt truyện đã diễn ra theo đúng trật tự mà nó vốn có, chỉ sai lệch ở chỗ là nữ chính Mạc Lăng và phản diện Cảnh Mặc đang ở chung một chỗ, mà nam chính Hoạ Hoằng đã bị thay thế bằng người khác, còn bản thân anh ta thì hiện tại lại không biết đang ở nơi nào. Thêm vào đó, dường như Mạc Lăng đang nghe theo lệnh của Cảnh Mặc mà làm việc, trong khi theo lời kể của Thuỵ Hân thì người xây nên căn cứ đó rõ ràng là Mạc Lăng.
"Là do chị không biết thôi, không chỉ có cái tên biến thái không đáng tin Lư Hữu Ngọc, mà cả ả đàn bà Mạc Lăng kia cũng đang âm thầm liên hệ với đám người ở Kinh Đô." - Thuỵ Hân ghét bỏ nói.
"Người ở Kinh Đô là người xấu sao? Vậy vì sao bọn họ lại còn áp giải Lư Hữu Ngọc đến đó, chẳng khác nào thả hổ về rừng?"
Tôi cố gắng nhớ lại các tình tiết liên quan đến Kinh Đô ở cốt truyện.
Trong truyện, Kinh Đô và thành Tuyết Hạ là hai nơi được nhắc tới nhiều nhất. Nữ chính Mạc Lăng chịu đựng đủ các thể loại khổ sở ở Kinh Đô, cuối cùng không thể chịu đựng nổi nữa mà đành dứt áo ra đi, tự mình xây dựng nên một đế chế huy hoàng của riêng mình là thành Tuyết Hạ. Nam chính Hoạ Hoằng sau khi nữ chính đi mất liền hiểu ra cả cuộc đời này không thể sống thiếu nữ chính, vì thế cũng dứt bỏ tất cả vinh hoa phú quý mà hắn ta khó khăn lắm mới có được ở Kinh Đô, một mạch chạy đến thành Tuyết Hạ để theo đuổi vợ. Hai người tan rồi hợp, hợp lại tan, sau bao nhiêu khó khăn trắc trở thì cũng đã đánh bại được kẻ đứng đầu Kinh Đô là Tư Ý, sau đó sáp nhập hai thành, biến nơi đây thành một trong những cứ địa rộng lớn và trù phú nhất mạt thế. Từ đó đánh đâu thắng đó, bước lên đỉnh cao của cuộc đời.
Hừm, quả là những tình tiết vừa sảng khoái vừa kích thích!
Thuỵ Hân liền gật đầu tán đồng với lời nói của tôi. Con bé nói rằng, có lẽ đây là âm mưu của Mạc Lăng và Lư Hữu Ngọc, do Ngô Đổng nhiều lần ngăn cản ý định của bọn họ, thế nên bọn họ mới mượn cái cớ này để diệt trừ anh ta. Thế nhưng tôi lại cho rằng không phải, bởi vì dù cho Cảnh Mặc có bị hào quang nữ chính của Mạc Lăng làm cho lu mờ đầu óc thì em ấy vẫn là một phản diện chân chính, những thứ âm mưu thế này sao lại nhìn không ra? Chẳng lẽ giao tình của bọn họ lại nhạt nhoà đến như vậy?
Tôi vẫn mãi cảm thấy có khúc mắc gì đó bên trong chuyện này, còn Thuỵ Hân thì lại đổ dồn hết tất cả trách nhiệm của việc anh trai mất tích lên trên đầu của Mạc Lăng và Lư Hữu Ngọc.