Hôm nay đã là ngày thứ bảy sau buổi trò chuyện ban khuya hôm ấy.
Từ hôm đó cho đến nay, tôi và Lư Hữu Ngọc vẫn không nói với nhau thêm câu nào. Chúng tôi vẫn ở trong ngôi nhà nọ, buổi sáng thì ai làm việc người đó, tối đến thì chia nhau ra ngủ. Dù cho mỗi ngày có đi qua đi lại đụng mặt nhau thì cứ vậy mà đi qua luôn, đến một cái gật đầu chào hỏi cũng lười thể hiện.
Vậy nhưng đến tối hôm nay, Lư Hữu Ngọc đột nhiên lại cất tiếng hỏi tôi rằng: "Cô định mặc bộ quần áo rách nát đó thêm bao lâu nữa?"
Tôi đang lau người cho Cảnh Mặc, vừa nghe thấy câu hỏi của anh ta liền bất giác cúi đầu nhìn bộ quần áo đang mặc trên người.
Nói một cách công bằng thì bộ quần áo này là bộ xịn nhất tôi từng mặc từ khi cha sinh mẹ đẻ đến nay, vậy nên đối với nó tôi ít nhiều gì cũng có sự luyến tiếc không thể nói thành lời.
Thế nhưng một bộ đồ từ màu trắng biến thành màu cháo lòng như hiện tại, lại còn chỗ thì bị rách chỗ thì bị cháy, đôi khi còn toả ra một mùi hương thum thủm. Thật lòng tôi không có muốn mặc tiếp đâu, nhưng ngặt nỗi không có đi tắm để thay bộ khác được!
Tôi thà không tắm cả tháng cả năm, chứ không muốn động vào cái thứ nước đen xì xì không rõ là nước gì chảy ra từ trong vòi đâu!
Tôi bĩu môi ngẩng đầu, vô cùng ghét bỏ mà bình phẩm Lư Hữu Ngọc rằng: "Anh nhìn lại bản thân anh đi, cũng có khác gì tôi đâu! Bộ anh tính mặc cái áo blouse dính đầy máu đó suốt đời luôn hả?"
Lư Hữu Ngọc nghe xong liền túm chặt hai vạt áo phía trước, hai chân co lên, người ngả về phía sau, biểu cảm kinh hoàng như tôi là một tên biến thái ấy, rồi sau đó hoảng hốt hét lên rằng: "Nó đem lại cho tôi cảm giác an toàn!"
Tôi cũng bắt chước hành động của anh ta rồi hét lớn: "Bộ đồ này cũng đem lại cho tôi cảm giác an toàn mà!"
Lư Hữu Ngọc triệt để cạn lời mà trố mắt nhìn tôi. Anh ta nuốt nước bọt mấy ngụm như để tự trấn an bản thân, sau đó từ từ để chân xuống, hai tay nghiêm trang đặt lên đùi, biểu cảm trên gương mặt dần dần được thay bằng vẻ điềm tĩnh như ban đầu.
Anh ta hắng giọng một tiếng, nói: "Chúng ta cần nói chuyện."
Tôi nghe xong liền vội vã ngắt lời, nói: "Khoan, tôi chưa nghĩ ra lý do hợp lý đâu. Nên là thôi, bây giờ đừng nói chuyện!"
Lư Hữu Ngọc bị lời của tôi làm cho cứng họng. Anh ta trân trối nhìn tôi một lúc lâu, sau đó mới khó khăn mà nói tiếp: "Không phải, ý của tôi là, thôi cô cứ ngồi xuống trước đi!"
Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc đến nghẹn lời của anh ta, suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng cũng thoả hiệp. Tôi đặt cái khăn trên tay qua một bên, vừa chỉnh lý lại quần áo cho Cảnh Mặc vừa nói: "Anh nói đi, tôi đang nghe đây."
"Mấy ngày nay cô có để ý thấy điểm nào kỳ lạ không?"
Tôi liếc mắt nhìn anh ta, sau đó lại đem sự chăm chú đặt trên người Cảnh Mặc, miệng thì nói: "Ý anh là sao?"
Lư Hữu Ngọc bắt chước tôi cầm lấy bàn tay của Cảnh Mặc rồi xoa nắn, vừa hít thở mấy hơi thật sâu vừa nói rằng: "Tụi quái vật ngoài kia dường như càng ngày càng thông minh hơn. Sáng nay khi tôi ra ngoài tìm nước, dù đã rất kĩ lưỡng trong việc di chuyển nhưng vẫn bị bọn chúng phát hiện, còn bị đuổi theo một quãng đường rất dài, phải khó khăn lắm thì mới cắt đuôi được bọn chúng!"
Tôi không đáp lại ngay mà cẩn thận suy nghĩ. Từ lúc bắt đầu mạt thế đến nay đã hơn hai tuần, theo diễn tiến của mạch truyện, khoảng thời gian này trong số những kẻ biến thành xác sống đã có một số tên đã tiến hoá lên một cấp cao hơn. Chúng có thể di chuyển với tốc độ của người bình thường, thông minh hơn, điêu luyện hơn và thậm chí ranh ma hơn. Có một tình tiết rằng nam nữ chính trong một lần ra ngoài vào khoảng thời gian này đã bị một tên xác sống xoay mòng mòng, suýt chút nữa là mất luôn cả mạng.
Vì thế nên với tình hình hiện nay của chúng tôi mà nói là cực kỳ nguy hiểm. Nếu còn không mau rời khỏi đây thì có lẽ cơ hội để tiếp tục sống sót của chúng tôi trong những ngày tiếp theo sẽ ngày càng giảm đi.
Tôi thay đổi nét mặt hâm hâm thường ngày bằng một vẻ mặt nghiêm túc hơn, sau đó đan hai tay lại với nhau rồi chống cằm, nói với Lư Hữu Ngọc rằng: "Theo như lời anh nói thì chúng ta không còn nhiều thời gian đâu. Nếu qua thêm hai ngày nữa mà Cảnh Mặc không tỉnh, vậy thì chúng ta chỉ có thể bỏ mặc em ấy mà chạy trốn thôi!"
Lư Hữu Ngọc nghe xong thì trông bàng hoàng vô cùng. Anh ta đứng dậy chồm người qua chiếc bàn dài, tựa như muốn nắm lấy cổ áo của tôi rồi lắc lắc xem trong đầu tôi có còn não không: "Cô bị điên à? Sao chúng ta có thể rời đi mà bỏ mặc Cảnh Mặc ở đây một mình được chứ?"
Tôi liếc mắt nhìn anh ta, biểu cảm trên mặt như vẻ đương nhiên, khó hiểu hỏi lại: "Tại sao không? Tôi đã cứu mạng em ấy hai lần, bao nhiêu ân tình cũng đã xem như trả hết. Dù tôi có thích em ấy đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không thể bằng được mạng sống của chính mình."
Lư Hữu Ngọc mím môi tức giận chỉ tay vào mặt tôi nói: "Cô thật máu lạnh!"
Tôi khoanh tay trước ngực dửng dưng đáp: "Cũng đâu phải anh mới biết!"
Không gian chìm vào im lặng. Lư Hữu Ngọc tức đến muốn nổ phổi nhưng lại chẳng thể nói gì. Anh ta bực bội trút giận vào chân bàn, nhưng ngoài việc khiến bản thân đau đớn thì chẳng hề có tác dụng gì.
Tôi không thèm quan tâm đến anh ta mà cầm khăn lên tiếp tục lau người cho Cảnh Mặc, Lư Hữu Ngọc nhìn thấy cảnh này cũng dịu đi đôi phần. Anh ta trở về ghế ngồi, ánh mắt thì đăm chiêu nhìn về phía gương mặt xinh đẹp như thiên thần đang say ngủ của Cảnh Mặc mà tâm hồn đã trôi dạt về nơi đâu.
Đợi cho đến khi tôi đã lau xong tương đối cho Cảnh Mặc thì Lư Hữu Ngọc bỗng nhiên hỏi rằng: "Lần trước vì sao cô lại cứu tôi?"
Tôi khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh ta, hỏi: "Lần nào?"
Anh ta tròn mắt nhìn tôi, trong ánh nến lập lòe ánh mắt của anh ta trong trẻo và lấp lánh đến kỳ lạ. Anh ta dịu dàng nói: "Hai lần. Lần đầu là hướng dẫn Cảnh Mặc cách để cứu tôi. Lần thứ hai là khi cô nói sẽ bỏ mặc tôi, nhưng cuối cùng vẫn quay lại..."
Nếu tôi nhìn không lầm thì trong ánh mắt ấy đang cháy lên một niềm hi vọng nào đó, mà tôi thì không muốn nuôi cái hi vọng đó một chút nào nên vội vã nói rằng: "Không, tôi có muốn cứu anh đâu! Lần đầu mà anh nói hoàn toàn là do trí thông minh và tình cảm của Cảnh Mặc dành cho anh mà ra. Còn lần thứ hai, ha ha, thực ra tôi chỉ muốn biết từ tầng một nhảy xuống thì có chết hay không thôi!"
Lư Hữu Ngọc dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn tôi, chút thiện cảm đong đầy nơi đáy mắt lúc nãy cũng như gió như mây mà tan biến. Anh ta cầm lấy chai nước khoáng trên bàn ném về phía tôi, miệng thì tức giận nói: "Cái con người ác độc này!"
Tôi né được chai nước kia, vừa mới lè lưỡi trêu anh ta một chút thì bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: "Mà, ngày hôm đó anh thật sự không bị thương một tí nào luôn à?"
Lư Hữu Ngọc nghe xong thì có chút sững sờ. Anh ta vừa định tức giận mắng tôi một câu thì lại thấy vẻ mặt của tôi không giống nói đùa, vì thế anh ta bắt đầu chăm chú hồi tưởng. Sau khoảng năm phút thì anh ta ngập ngừng nói: "Hình như cũng không hẳn là không bị thương, nhưng có điều nó đã không đau như tôi tưởng tượng."
Trong quãng thời gian Lư Hữu Ngọc cố gắng nhớ lại thì tôi cũng đã nghĩ về ngày hôm đó. Theo như ấn tượng của tôi thì ngày hôm đó, sau khi Lư Hữu Ngọc tỉnh dậy còn Cảnh Mặc thì ngất đi, lúc ấy, tuy Lư Hữu Ngọc đã được Cảnh Mặc chữa trị ít nhiều nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, một số vết thương vẫn còn chưa khép miệng. Sau đó Lư Hữu Ngọc lại bị tôi ném ra ngoài cửa sổ. Tuy nói rằng bị ném từ tầng một xuống thì sẽ không chết được, nhưng gãy hai ba cái xương là chuyện bình thường.
"Lúc đó hình như tôi đã bị gãy mất một hai cái xương sườn," Lư Hữu Ngọc nói, "nhưng tôi cũng không rõ lắm, bởi vì nó dường như không đau một tí nào. Chỉ là cử động hơi khó khăn một chút, hít thở cũng không nhẹ nhàng như bình thường."
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta. Nhớ lại cảnh tượng anh ta cõng Cảnh Mặc chạy thục mạng, đúng là không hề có vẻ đau đớn gì, nhưng cử động thì không thoải mái lắm.
Lư Hữu Ngọc nói tiếp: "Nhưng kỳ lạ là, mấy ngày sau tôi vẫn không cảm thấy đau, mà vết thương hình như cũng từ từ khỏi hẳn, giống như tôi chưa từng bị thương bao giờ vậy!"
Tôi chăm chú nhìn anh ta, sau đó gật đầu tỏ vẻ đồng tình rồi hỏi: "Anh cảm thấy khoẻ mạnh thế này được bao lâu rồi?"
Lư Hữu Ngọc nhướn mày, ra chiều suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Mới hôm qua hay hôm nay gì thôi! Mấy hôm trước tôi vẫn còn cử động hơi khó khăn một chút, cơ thể cũng hay ngứa râm ran. Giờ thì khoẻ hẳn rồi, dù có phải chạy ba bốn cây số thì cũng không có vấn đề gì!"
Tôi gật gật đầu, ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi biết phải làm gì để Cảnh Mặc tỉnh lại rồi!"