Lâm Đàm Đàm nhíu mày: “Ông ta đã sợ anh… đi lên vết xe cũ, vậy sao không để anh vĩnh viễn làm một người bình thường luôn đi? Cho anh nhập ngũ, bồi dưỡng anh thành người ưu tú rồi lại lo anh sẽ dùng sự xuất sắc của mình để làm việc xấu, không phải quá mâu thuẫn sao?”
Diệp Tiêu im lặng một lát, kinh ngạc vì những lời Lâm Đàm Đàm nói, hoặc sau những lời nói của Hàn Anh, tâm tình anh thay đổi nên giờ nhìn lại lại thấy được nhiều thứ mà trước kia anh không nhìn ra, hay nên nói là anh đang nghĩ lại những thứ mà trước kia anh chưa hề nghĩ tới.
Cha nuôi từng nói với anh rằng, cha làm con trả, anh đã có thiên phú tốt thì càng phải nổ lực để đền đáp tổ quốc, tài năng của anh dùng để bù đắp lại lỗi lầm của ba anh, anh còn phải thay đổi cách mọi người đối xử với anh.
Cha nuôi luôn khích lệ anh như vậy, thúc giục anh, khiến anh cũng làm như vậy với bản thân, anh liều mạng, lần nào làm nhiệm vụ cũng không ngại hiểm nguy, cũng quyết tâm tàn nhẫn với chính mình nhất. Để bù đắp lỗi lầm của ba ruột cũng không để cha nuôi thất vọng.
Lâm Đàm Đàm tức điên lên: “Một mặt nói xóa bỏ chuyện cũ, mặt khác lại nói gì mà cha làm con trả? Cái này không phải còn mâu thuẫn hơn sao? Em thấy ông ta đang tiếc rẻ tài năng của anh, coi anh là cái máy để sai sử. Mặt khác ông ta sợ mình không khống chế nổi cỗ máy là anh, muốn để lại một cái nút để phá hủy anh.”
Cô giận đến mức đi tới đi lui: “Sao có thể như vậy, đã bồi dưỡng anh thì còn hoài nghi anh làm gì? Đã không tin anh thì đừng tham lam năng lực của anh, để anh làm một người bình thường đàng hoàng tử tế cho xong!”
“Hơn nữa, sao ông ta có thể nghi ngờ anh? Ông ta dựa vào cái gì mà không tin tưởng anh? Thời nào rồi mà còn cái suy nghĩ về huyết thống kiểu đó? Cha làm sao thì con sẽ làm chuyện tương tự sao? Đầu óc có hố à?”
“Còn nói gì nợ thì phải trả? Ai làm sai người đó gánh, tội tử hình cũng đã xử rồi, sao còn tính lên đầu anh?”
Cô tức không chịu được, chỉ cần tưởng tượng cái cảnh Diệp Thắng Hà kia lởn vởn bên cạnh Diệp Tiêu lầm bầm như một gã đạo trưởng, nói ‘con phải trả nợ, con làm tốt lắm, ta rất vui’, rồi lại nhìn anh với ánh mắt sắc bén: Thượng bất chính, hạ tắc loạn, tên này sớm muộn gì cũng sẽ làm phản, mình phải giám sát hắn cẩn thận, mình chết cũng phải có người trông chừng hắn thay mình, vừa thấy manh nha phải giết ngay.
Nói không chừng ông ta còn nghĩ, ôi, không tệ không tệ, làm trâu làm ngựa cũng không nhọc hơn thế này, lừa nó cống hiến nhiều hơn cũng không uổng công ta nuôi nó.
A A, nghĩ thôi cũng làm cô tức điên người.
Diệp Tiêu thấy cô như thế, cười khổ nói: “Là anh tình nguyện, cha nuôi anh đã làm sai, nhưng mạng của một mình ông ấy sao có thể so được với nhiều mạng người? Anh, anh đã cứu được những người khác, trong lòng cũng dễ chịu hơn.”
Lâm Đàm Đàm cảm thấy thật đau lòng nhưng cũng không tiếp tục rối rắm về vấn đề này nữa, dù vẫn giận, cô đến cạnh Diệp Tiêu: “Vậy cũng ông ta cũng không thể sai bảo anh, ngoài mặt thì tỏ ra mình là một người cha hiền từ, sau lưng thì đề phòng, hoài nghi anh.”
Diệp Tiêu im lặng.
Lâm Đàm Đàm bỗng nhớ ra, trong lịch sử, Diệp Tiêu đã bị khai trừ khỏi quân tịch, đời sau còn nói anh là phản đồ gì đó, ngoại trừ Diệp Tiêu bị mấy người Mẫn Duyên Đức lừa gạt, hại chết không ít anh em, hoàn tàn chọc giận Diệp Tiêu mới khiến anh quyết định tự lập căn cứ, có phải còn do nhân tố thân thế?
Không, không phải có hay không, mà là chắc chắn có nhân tố này!
Thì ra, trong lịch sử mấy người đó vẫn tính tất cả lên Diệp Tiêu.
Con của phản đồ thì chính hắn cũng là phản đồ.
Lâm Đàm Đàm đột nhiên cảm thấy thật hận.
Họ đã bôi nhọ anh một cách trắng trợn!
Cô hỏi: “Mẫn Duyên Đức và Tư lệnh trưởng kia cũng biết thân thế của anh đúng không?”
Diệp Tiêu nhìn cô, gật đầu.
“Thái độ của bọn họ cũng giống thái độ của cha nuôi anh?” Nếu không sao có thể vì nửa tháng quan sát của Hàn Anh mà Tư lệnh trưởng đã đưa ra nhiệm vụ ám sát này?
Lâm Đàm Đàm nghiến răng: “Anh xem, anh nhập ngũ nhiều năm, vì quốc gia làm rất nhiều chuyện, đổ biết bao nhiêu máu và mồ hôi, bọn họ lại đối xử với anh bằng thái độ đó, có thể thấy dù anh làm gì, làm tốt cách mấy họ vẫn sẽ luôn có thành kiến với anh. Giờ đã là mạt thế, nói không chút khoa trương thì đây là thời đại anh hùng hội tụ, người có chút năng lực sẽ có thể làm nên một phen sự nghiệp. Cho nên họ lại càng cảnh giác, đề phòng anh. Muốn họ thật sự vừa lòng, anh nhất định phải thật nghe lời, không được có một chút ý định phản kháng, dù làm trâu làm ngựa cũng không được có một câu oán hận. Nếu không, họ sẽ nghĩ anh có lòng riêng, có suy nghĩ phản bội tổ chức, quốc gia.”
Cô càng nói, tốc độ nói càng nhanh hơn, liên hoàn một chuỗi, sau đó nhìn Diệp Tiêu: “Sao anh có thể sống những ngày như thế? Diệp Tiêu, anh phải sớm ra quyết định!”
Diệp Tiêu bình tĩnh nhìn sâu vào đôi mắt cô, lát sau anh mới hỏi: “Em không để ý chút nào sao?”
Lâm Đàm Đàm ngơ ra: “Để ý cái gì?”
“Ba ruột của anh là một tội phạm, trên người ông ấy có tội rất nặng, còn anh là đứa con duy nhất của ông ấy.”
“Con trai thì sao? Chuyện đó liên quan gì đến anh chứ!” Lâm Đàm Đàm nói, bỗng dưng cô kịp phản ứng, mở to hai mắt nhìn Diệp Tiêu. Diệp Tiêu… đã luôn vì những điều đó mà có áp lực tâm lý? Thậm chí cảm thấy tự ti, cảm thấy bản thân cũng là tội phạm ư?
Cô vội nói “Chuyện đó chẳng liên quan gì đến anh cả. Nếu nói như anh thì mấy đứa con của tội phạm đều không được sống ư? Một người làm sai cả nhà phải chịu phạt?”
Cô ngẫm nghĩ một lát, lại cẩn thận nói: “Nếu anh thật sự cảm thấy băn khoăn, vậy không phải anh đã luôn làm việc vì quốc gia à? Chắc là anh đã cứu nhiều người lắm? Như anh nói, nợ cũng đã trả rồi. Anh đừng đặt việc này trong lòng nữa, cùng lắm sau này chúng ta làm thêm nhiều việc tốt, hành thiện tích đức.”
Đôi mắt Diệp Tiêu dần sáng lên, anh cúi đầu, kê lên vai cô, khẽ thở dài, không còn kiên cường như trước, cũng có cảm giác trong mắt cay cay.
Bên tai dường như lại mơ hồ truyền đến mấy câu…
“Cha nó là phản đồ, đừng chơi với nó.”
“Ba mày hại chết ba tao, mày đền ba lại cho tao!”
“Đứa nhỏ này, ba mẹ nó đã như vậy, đừng để nó sai lệch từ trong gốc rễ.”
“Cậu đừng thấy hắn ta tài giỏi mà lầm, ngày xưa cha hắn cũng là tinh anh trong tinh anh đó, nhưng nào ai ngờ…”
“Diệp Tiêu, những việc ba con đã làm, con phải luôn xem nó là điều cấm.”
“”Diệp Tiêu, chúng tôi giao cho cậu trọng trách thì phải chịu rất nhiều ý kiến trái chiều, chịu áp lực rất lớn, cậu không được làm tổ chức thất vọng.”
…
Rất nhiều, vô số ánh mắt khác thường, oán hận, chán ghét, tìm tòi, hoài nghi, phẫn nộ, khinh bỉ, tò mò, thở dài, có cả ánh mắt ẩn chứa vô số cảm xúc phức tạp, còn có đủ loại âm thanh, bao lấy anh làm anh không thở nổi. Có một khoảng thời gian rất dài, anh từng hi vọng nếu mình là con ruột của cha nuôi thì tốt biết bao, anh là Diệp Tiêu, chỉ là Diệp Tiêu thôi!
Có lúc, anh thậm chí rất hận ba mẹ ruột của mình, anh hận ba tại sao lại thiếu kiên định, rõ ràng ông ấy có ý chí sắt thép của quân nhân, chẳng lẽ ông ấy lại không biết một mệnh lệnh của ông sẽ đưa đến hậu quả nghiêm trọng cỡ nào sao? Anh càng hận mẹ, sao bà lại ngu xuẩn như vậy, hại ba, hại mình, còn hại nhiều người như vậy.
Trong thời thanh xuân, khi anh cực đoan nhất, anh thậm chí còn thấy phụ nữ là loại sinh vật đầu óc thiếu tỉnh táo, vốn chỉ là thứ cản trở.
Sau khi trưởng thành, đầu óc anh dần thanh tỉnh, cũng học được cách thừa nhận ánh mắt của những người xung quanh. Anh nỗ lực học tập, làm mọi thứ một cách xuất sắc nhất. Sau này nhập ngũ, anh nỗ lực hơn người khác gấp mấy lần, anh muốn được công nhận hơn bất cứ ai, muốn làm ra cống hiến hơn bất kỳ ai.
Anh cho rằng mình đã không còn để ý những chuyện khi còn bé, nhưng công kích của Chu Nham đã khiến anh bị đả kích, anh vẫn không thể nhìn thẳng vào sự thật, trong lòng anh vẫn có một góc nhỏ ẩn giấu vướng mắc, đau đớn.
Dù vậy, anh cũng không thể làm gì khác, quá khứ không thể thay đổi, anh đã tự nỗ lực, thay đổi thái độ của rất nhiều người đối với anh.
Mãi đến lần này, những người đó thế nhưng lại đưa anh vào danh sách cần gạt bỏ, hơn nữa còn biết vị cha nuôi anh luôn kính yêu lại đề phòng anh, không tin tưởng anh, thậm chí còn muốn giết anh, anh cảm thấy bản thân thật buồn cười.
Cũng may, anh còn có cô, thái độ của cô gái nhỏ đối với anh không có một chút biến hóa nào, thậm chí càng cẩn thận, đau lòng cho anh. Diệp Tiêu cảm thấy được chữa khỏi, cảm thấy trong sự ấm áp trong lòng đã bao trùm lên tất cả những chuyện đã qua.
Lâm Đàm Đàm luống cuống tay chân ôm lấy anh, nhẹ nhàng vỗ lưng anh, dù cả tay dính đầy máu tươi dinh dính cũng không ghét bỏ, một Diệp Tiêu yếu ớt như vậy khiến cô cực kỳ đau lòng.
“Anh đừng buồn, có thành kiến với anh là tổn thất của họ, anh không thẹn với lương tâm là được rồi. Vốn dĩ anh không cần phải báo ân những người đó, mà là quốc gia, là người dân. Chỉ cần có thể trợ giúp càng nhiều người thì dù ở đâu, dùng hình thức nào cũng chẳng sao cả, không phải chỉ nghe theo họ mới là đúng. Bọn họ tán thành hay không, hài lòng hay không, vốn không đáng nhắc đến.”
Giọng nói dịu dàng an ủi Diệp Tiêu, anh vùi đầu vào hõm vai cô, hít một hơi thật sâu, lại chỉ ngửi thấy mùi máu tươi như máu trên người mình, mùi hương thơm ngát của thiếu nữ đã bị lấn át không còn gì.
Diệp Tiêu lui lại, nhìn cô đã bị mình ôm cho dính đầy vết máu, anh thật ảo não, nhìn lại bản thân, quần áo đã sớm ướt đẫm, giày cũng tràn đầy chất dịch dinh dính, dưới chân có thể giẫm ra cả vết máu.
Vừa rồi cảm xúc phập phồng quá mãnh liệt, không tốt cho cơ thể anh lúc này.
Rõ ràng anh đã khôi phục được một chut, qua một hồi rối loạn đủ thứ chuyện, anh lại ép bản thân quá mức.
Diệp Tiêu lau đi một ít vết máu trên mặt cô do anh vô tình bôi lên, áy náy nói: “Em phải tắm lại rồi.”
Lâm Đàm Đàm sờ lên mặt, kết quả tay chân toàn là máu, càng bôi càng lem, bôi lên người mình càng nhiều máu hơn, cô không thèm để ý, nói: “Lau qua là được rồi.” Cô cẩn thận nhìn Diệp Tiêu: “Anh còn tức giận, khó chịu không?”
Diệp Tiêu lắc đầu: “Em nói đúng, họ có đồng ý hay không, có vừa lòng hay không cũng không đáng quan tâm, anh chỉ cần làm tốt chuyện của mình là đủ rồi.”
Lâm Đàm Đàm nở nụ cười: “Vậy anh định sẽ làm thế nào?”
Diệp Tiêu ngẫm: “Vị Tư lệnh trưởng họ Phạm kia chắc chắn sẽ không dễ dàng ngừng tay, nhưng giết anh cũng không có lợi ích gì nên ông ta sẽ không phái người ngàn dặm xa xôi đến đây để đối phó anh, cũng không sai bảo được đám lính đánh thuê chỉ thấy lợi trước mắt.”
Lâm Đàm Đàm gật đầu, làm bộ làm tịch thở dài: “Ôi dào, anh không có lực hấp dẫn như em đâu. Những người đó vì em mà người trước ngã xuống người sau đã tiến lên, đến bây giờ còn chưa hết hi vọng.”
Diệp Tiêu buồn cười vuốt mũi cô, mắng cô nghịch ngợm.
Lâm Đàm Đàm lại tiếp: “Nhưng dù sao cũng có phiền toái, dù em không muốn thừa nhận nhưng Hàn Anh vừa chết, những người kia có phải sẽ có cớ để nhắm vào anh hay không? Gã thì quang minh chính đại, chúng ta lại như đám nghịch tặc bị thảo phạt, là chịu thiệt á.”
Dù sao lần này cô tuyệt đối không muốn Diệp Tiêu phải gánh bất cứ tiếng xấu nào, cô bỗng có ý tưởng: “Rốt cuộc có bao nhiêu người biết về thân thế của anh? Chúng ta có thể diệt khẩu hết không?”
Diệp Tiêu hơi nhướng mày, buồn cười nói: “Diệt khẩu làm sao được? Đây cũng không phải bí mật gì, tuy ngày nay không còn mấy người biết đến nhưng tuyệt đối có không ít người, còn có hồ sơ lưu lại nữa.”
À, ra vậy.
Diệp Tiêu nhẹ giọng nói: “Hơn nữa anh cũng không muốn lừa mình dối người.”
Lâm Đàm Đàm thấy cũng đúng, đó cũng không phải lỗi của Diệp Tiêu, diệt khẩu ngược lại còn tỏ vẻ họ có tật giật mình. Tốt nhất nên để những kẻ hoài nghi Diệp Tiêu trơ mắt nhìn đất nước dưới sự dẫn dắt của Diệp Tiêu trở nên tốt đẹp đến mức họ á khẩu.
Ừm, sau mạt thế nếu Diệp Tiêu lên làm Tổng Thống thì tốt rồi, ai dám nói Tổng Thống không tốt?
Về phần trước đó…
Cô bỗng dưng chú ý đến vẻ mặt trầm tĩnh của Diệp Tiêu, ánh mắt anh rất sâu, không biết đang suy nghĩ về điều gì. Sau đó cô lại cảm thấy mình đúng là buồn lo vô cớ, anh chắc chắn sẽ có tính toán,
Cô bình tĩnh lại, đến cạnh bàn làm việc kiểm tra Diệp Tiêu, càng nhìn càng nhíu mày: “Diệp Tiêu, có việc này em rất muốn hỏi.”
“Hả?” Diệp Tiêu tỉnh táo lại “Chuyện gì?”
“Anh chảy nhiều máu như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?”