Ở một nơi nào đó, có một đám người đang quỳ rạp, ở giữa ngồi một nữ nhân thân mặc thanh y, bụng người nọ hơi nhô lên, trên tay là tách trà đang bốc khói như có như không lơ lửng giữa không trung.
Gian phòng rộng lớn như vậy lại không có người dám phát ra tiếng động dù chỉ là một chút.
‘Lại thất bại rồi?”
Thật lâu sau, Tiếng nói không nhanh không chậm vang lên.
"
‘Phu...phu nhân..xin cho chúng thuộc hạ một cơ hội.. nhất định không...
Cơ hội? bổn phu nhân đã nói gì?" Nữ nhân kia từ tốn nói " cơ hội chỉ có một, là các ngươi không biết nắm bắt, vậy đừng trách ta vô tình... người đâu, đưa hết đám người này ra ngoài, chém!”
Giọng nói âm lãnh làm người không rét mà run, đám hắc y còn chưa kịp phản ứng Người bên ngoài lập tức ồ ạt vào, tiếng xin tha nhất thời vang lên không ngừng.
Cố Hoài Linh ngồi dựa lưng vào ghế, khinh thường hiện rõ trên khuôn mặt ả.
Cố Hoài Du, đúng là mạng lớn.... năm lần bảy lượt thoát nạn, ha...
Ti Lạc khuyên nhủ nói “ Phu nhân, dù sao Ngũ tiểu thư cũng đã có phu quân, cho dù Hầu gia có biết chuyện cũng sẽ không thể làm gì được, người rốt cuộc đang lo lắng chuyện gì chứ?”
Cố Hoài Linh Lắc đầu “ Ngươi không hiểu...nam nhân đó... nếu có thể dễ dàng buông bỏ như vậy..” nàng ta làm gì phải phí công cho người đi án sát Cố Hoài Du làm cái gì chứ?
Cho nên nói, Cố Hoài Du và ả, chỉ có một người được thiết sống!
Người còn lại... nhất định phải chết!!!
Ngươi mang lệnh bài này đi, đến Thiên Vấn Các, mời Thập Nhất đám người đến đây!”
Nhưng phu nhân, Thập Nhất đó là người của hầu gia..lỡ như ngài ấy biết chuyện...!”
Cố Hoài Linh lạnh mặt, Ti Lạc lập tức ngậm miệng, nhận mệnh cáo lui.
Một lát sau.
“ Tham kiếm phu nhân”
Một đám thân vệ quỳ xuống, Cố Hoài Linh ngồi dậy nhìn nam tử đi đầu nói.
“ Hôm nay gọi các ngươi đến cũng không có chuyện lớn, bất quá Ta có chút chuyện cần các ngươi đi làm"
“ Phu nhân xin cứ nói"
Cố Hoài Linh “ Ta muốn các ngươi đến Liễu Thụ Thôn bắt một người, sau khi xong việc, lập tức mang người đến gặp ta"
“ Vậy hầu gia!”
Tên cầm đầu chần chừ.
" Ta tự có chừng mực, sau khi xong việc ta sẽ nói với ngài ấy sau.. các ngươi chỉ cần làm tốt việc mà ta giao phó là được."
“ RÕ..”
Đúng lúc này có người kinh hô.
‘Tham kiếm hầu gia!”
Đám nha hoàn đồng thời quỳ xuống, chỉ có thân thể của Cố Hoài Linh là cứng đờ tại chỗ.
“ H..hầu gia!!”
Cố Hoài Linh thất kinh lui lại hai bước, không cẩn thận va phải bàn trà, khiến nó lung lay hai hạ, sau đó ly trà rơi xuống đất vỡ tan tành. tạo ra một âm thanh cực kỳ chói tai.
Tiêu Dật Trần liếc nhìn vụn vỡ trên mặt đất, không cảm xúc nhìn Cố Hoài Linh đang hoang mang đối diện.
Tiêu Dật Trần “ Phu nhân vì cái gì hoảng sợ như vậy?”
Nghe được tiếng nói lạnh tanh ấy, cả người Cố Hoài Linh khẽ run lên, cố nặn ra một cái tươi cười nói.
Cố Hoài Linh “ Hầu gia trở về sao không để nha hoàn vào thông báo một tiếng?"
Trước mặt Tiêu Dật Trần, Cố Hoài Linh luôn là một cô vợ mẫu mực hiền lương thục đức, dịu dàng ngoan ngoãn, đây cũng là một trong những lý do Tiêu Dật Trần thà bỏ qua con gái của Hộ Bộ Thị Lang mà phá lệ cưới con gái của một huyện lệnh nhỏ bé, chỉ đơn giản là hắn không thích ồn ào, chỉ cần có thể quản gia lại không quản giáo hắn, như vậy đã đủ rồi.
Cố Hoài Linh bất an nắm chặt tay, mỉm cười yếu ớt.
Tiêu Dật Trần bước đến ngồi xuống trên ghế, nha hoàn nhanh chóng dâng trà lên, Tiêu Dật Trần nhìn xuống mấy tên thị vệ đang quỳ rạp trên đất không dám ngẩn đầu, mày nhíu lại.
‘Thập nhất? Các ngươi làm gì ở đây?”
Người đứng đầu khẽ run, lén lút nhìn Cố Hoài Linh bên cạnh.
Nói!”
Tiêu Dật Trần gầm lên, thật nhất cung kính nói “ bẩm hầu gia, là phu nhân sai chúng thuộc hạ đi bắt một người...
“ Ồ!” Tiêu Dật Trần cười nhẹ, nhìn Cố Hoài Linh “ Phu nhân nếu không ngại có thể cùng bản hầu nói một chút không? có thể nhờ đến Giác Bính Vệ Quân, át hẳn không phải chuyện gì đơn giản.”
Cố Hoài Linh cười lấy lòng nói “ Hầu gia, là thiếp kêu đám người thập nhất đi làm chút chuyện riêng, chỉ là chuyện nhỏ nhặt, không phiền đến hầu gia bận lòng"
Tiêu Dật Trần không cho là đúng nói “ Phu nhân sao lại nói vậy được, chúng ta là phu thê, có phúc cùng hưởng có nạn cùng phân, nàng gặp chuyện gì phiền toái không giải quyết được có thể nói với bản hầu, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”