“ Ca ca, ăn cơm!”
Nho nhỏ Tạ phong bưng cái khay lớn từ bên ngoài bước vào, ca ca cậu vì bảo vệ cậu đã lấy thân mình chắn những cú đá nặng nề ấy, không những bị thương nặng mà ngay cả một chân cũng thiếu chút nữa bị chặt đứt, nếu không phải Lý đại phu chữa trị kịp thời chỉ sợ sau này muốn đi lại cũng khó.
Nghĩ đến này đó, Tạ Phong lòng còn mang sợ hãi.
Tạ Hành đầu quấn băng gạc, tay chân cũng bị cố định bằng những thân gỗ, chỉ có thể nằm bất động trên giường, nghe tiếng Tạ phong gọi hơi hơi mở mắt.
Nói là ăn cơm nhưng chẳng được mấy hạt gạo bên trong, cũng là Phan thẩm tốt bụng đưa chút lại đây, Phan Thẩm là người lần trước đã tới nhà kêu Cố Du, những lần như vậy, đều nhờ có phan thẩm giúp đỡ. vì tiếc kiện, Tạ phong chỉ có thể nấu một chút cho có vị, phần lớn vẫn là rau dại lần trước hai huynh đệ đào được.
Cậu không bị thương nặng, chỉ có thể uống nước thay cơm, để lại toàn bộ cấp ba đại nhân trong nhà.
Ngồi bên mép giường, Tạ Phong dùng cái muỗng múc cho đại ca cậu ăn, ăn được một nửa.
Tạ Hành bỗng hỏi “ Tiểu phong ăn chưa?”
Tạ Phong hơi sửng sốt, mỉm cười nói dối “ ăn a, ta đã ăn rồi, giờ còn thấy no bụng đâu hìhì....” vừa nói dứt câu, bụng liền lộc cộc lộc cộc vang lên.
Trong phòng nhất thời tĩnh lại, Tạ phong xấu hổ cúi gằm mặt, sợ bị ca ca mắng.
Tạ Hành lại là đau lòng lại vừa bất đắc dĩ.
“ Ca ca ăn không hết, còn lại đệ giúp ca ca ăn!”
Cậu nói.
Tạ Phong sửng sốt “ ca ca, đệ...”
Vốn muốn nói không đói.
Tạ Hành khẽ nghiêm đầu “ nếu đệ không ăn, vậy sau này ca ca cũng liền không ăn nữa!”
Nghe Tạ Hành nói thế, Tạ Phong nước mắt rưng rưng, cuối cùng vẫn là đem kia nước cháo uống xong, lúc này mới lại đi ra bên ngoài.
Tạ Phong mới vừa ra bên ngoài, liền bắt gặp Cố Du cũng từ trong phòng đi ra , nhìn sắc trời tươi mát, Cố Du khẽ hít một hơi, dư quang liếc thấy Tạ phong, mỉm cười.
Tạ Phong mím môi, gọi một tiếng “ mẫu thân ”
Cố Du gật đầu, thấy trong tay cậu đồ vật, hỏi “ Ca ca con thế nào rồi?”
Tạ Phong ngước mắt, nhìn người phụ nữ này chốc lát, mới nhạt nhạt nói “ đã tốt, nghỉ ngơi vài ngày liền hảo!”
Đối với thái độ của Cố Du, Tạ Phong cũng không quá hiến lạ. bởi khi những lần bị đánh xong, nàng liền sẽ đưa hai huynh đệ mỗi người một viêm trái ngọt, nói chính mình là bất đắc dĩ mới đánh bọn họ, còn lại vẫn rất thương yêu hai người.
Tạ Phong giễu cợt trong lòng, đối với nàng thái độ cũng thực khinh thường.
Cố Du "ừm" một tiếng, cũng không hỏi nữa.
Nhìn lụy bại nhà ở, cơ hồ không có một chỗ hoàn hảo nơi, Cố Du đánh giá chính mình thân thể, phát hiện đã hồi phục không sai biệt lắm, liền cầm lên cái chổi bắt đầu quét tước, dù sao cũng là chính mình chỗ ở, đảo cũng không nên để nó quá bừa bộn đi.
Tạ Phong từ trong phòng bếp đi ra thấy chính là cảnh tượng như thế. mẫu thân cậu tay áo xắn cao, váy dài bị nàng dùng đai lưng buộc chặt một góc lên, chính cầm trong tay cây chổi quét dọn tới lui, quả thật chấn kinh đến rồi.
Cố Du đang hăng hái làm việc nghe thấy tiếng động liền ngẩn đầu lên nhìn, Tạ Phong hơi ngượng ngùng cúi đầu, cậu nói “ con, con định mang chức đồ ăn cấp phụ thân!”
Cậu sợ Cố Du sẽ lại giống trước kia giật đồ trong tay cậu, không cho phụ thân ăn, liền lắp bắp nói “ nương, phụ thân hắn!!”
Cố Du bỏ xuống cây chổi, đi đến cậu trước mặt. Tạ Phong lật tức sợ tới mức mặt tái mét, thế nhưng Cố Du lại chỉ nói.
“ Đi, vừa lúc ta cũng muốn gặp hắn.”
Tạ Phong ngơ ngác, thấy nàng quay người lại khó hiểu nhìn mình, lúc này mới chần chậm bước chân đi theo.
Cửa phòng bị đẩy ra, một mùi thuốc nhàn nhạt vòng quanh chóp mũi, Cố Du hơi nhíu mày, rảo bước đi đến bên giường.
Trong phòng này so với phòng nàng đang ngủ càng thêm tồi tàn, chung quanh thoang thoảng mùi gỗ mốc.
Trên giường nằm cái nam tử, hai mắt người nọ nhắm nghiền, chỉ có hơi thở là nhẹ nhàng hô hấp, nếu không phải lòng ngực có hô hấp, Cố Du thật sự nghĩa người này là cái người chế.t.
Hết chương 4 :
Tác giả có lời muốn nói.
Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.