Nhìn đám thư sinh bị áp giải đi, trên đường người thấy không còn chuyện gì cũng sôi nổi rời đi, Cố Du cũng không ngoại lệ, chờ tên bộ đầu kia nhìn lại đã không thấy bóng dáng nàng đầu, hỏi người trên trần cũng không ai biết nàng tên.
" Lâm bộ đầu, tiếp theo chúng ta làm gì đây?"
Đắc tội với huyện thừa, bọn họ sắp tới chỉ sợ phải gặp không ít phiền phức.
Lâm Tâm Hào quay người, nói " Làm người chuyển lời tới tri phủ đại nhân ở huyện thành, nói cho ngài ấy biết những chuyện xảy ra gần đây, làm ngài ấy cho người đến giúp chúng ta đối phó bọn người Thẩm gia kia."
" Rõ."
Nha dịch nhận mệnh liền nhanh chóng rời đi, Lâm Tâm Hào ngón tay đụng đụng chuôi kiếm, nhíu mày " các ngươi đi đều tra xem nữ nhân kia là ai, xong việc quay về báo cáo với ta, dù sao chuyện này, cũng cần nàng ta giúp đỡ chúng ta.
Tên nha dịch bên cạnh nghe thế gật đầu, lúc này có nha dịch đi đến, gã đã hỏi thăm được nàng tướng công đang trị thương ở y quán, còn biết được từ trong miệng vài người có quên bọn họ, nói hai người này là người của Liễu Thụ Thôn, nàng tướng công còn là một cái đồng sinh, trong nhà nghèo túng, đến một mảnh đất cũng không có, ngày ngày lên núi đào rau dại ăn, một nhà gầy ba ba trồng rất tội nghiệp.
Gã đem toàn bộ những gì nghe ngóng được nói cho Lâm Tâm Hào.
Lâm Tâm Hào nghe vậy thần sắc hơi trầm trọng, tiếp đó dẫn theo một đám nha dịch rời đi.
Chờ đám người tản ra, lúc này bỗng có hai cặp mắt nhìn chằm chằm hướng Cố Du rời đi, sau đó nhanh chóng lẻn vào đám đồng.
Cố Du một mạch chạy đến Tái Thế Đường, tiểu nhị thấy cô thì nhanh chóng chạy đến.
"Tướng công ta thế nào rồi?"
Tuy biết hắn sẽ không có chuyện gì, nàng vẫn theo bản năng lo lắng.
"Ngài Là Tạ phu lang phải không? Tạ lang quân đã không có chuyện gì, đại phu đã giúp huynh ấy băng bó vết thương lại, người cũng đã tỉnh, phu lang đừng lo lẳng"
Cố Du nghe vậy lúc này mới thở ra " Vậy thì tốt" nàng nói " ta muốn vào trong xem tướng công, tiểu nhị ca nếu không phiền có thể dẫn ta vào được không?"
Tiểu nhị là cái thật thà chất phác, nghe thế cười cười nói " vậy phu lang theo ta vào trong đi"
Hai người bước vào trong phòng, một mùi thuốc đông y sọc thẳng vào mũi, Cố Du nhăn nhăn mặt, nhìn lên, liền thấy Tạ Hòe Cẩm đang ngồi trên giường, trên đầu còn quấn băng gạc trắng tinh, một chỗ còn có máu đọng lại đỏ thẩm rất bắt mắt.
"Tướng công!!" mắt nàng đỏ lên, bổ nhào lên người hắn.
Tạ Hòe Cẩm cứng đờ người, lần đầu tiên tiếp xúc thân mật như vậy, hắn có chút khó khăn dịch chuyển tay, vỗ vỗ nàng sau lưng, khô căn nói.
"Đừng khóc, không phải ta không có chuyện gì sao?"
Nếu không phải đã nhìn thấy nữ nhân này có bao nhiều hung tàn, Tạ Hòe Cẩm có thể sẽ tin tưởng nàng là một cái phu lang yếu đuối thích khóc.
Cố Du lau nước mắt, hai mắt còn đỏ, tủi thân nhìn hẳn kể lễ.
"Tướng công ơi, chàng không biết mấy tên kia đã nói gì đâu, thiếp chỉ là một phụ nhân tay yếu chân mềm, bọn chúng thấy thiếp chỉ có một mình dễ bắt nạt, liền vu khống thiếp đánh người, rõ ràng là bọn gã trước tiên giễu cợt chàng, sau đó còn dùng lời ô ngôn uề ngữ án chỉ với thiếp.....huhu .."
Tạ Hòe Cẩm vốn dĩ còn đang chăm chú nghe nàng nói suôn, nghe thế sửng sốt.
" Sao!"
Cố Du ở trong lòng hắn nức nở " bọn hắn khinh thường ta thì được, nhưng lại dám khinh thường tướng công, lần sau còn thế nữa, thiếp cho bọn gã biết mặt...Hức!"
Lòng còn thầm nghĩ: Đánh đến khi bọn gã chịu kêu gia gia mới thôi!
Tạ Hòe Cẩm "....."
Vừa rồi còn nói mình yếu đuối đâu!
Tạ Hòe Cẩm rũ mắt.
Nhìn cái đầu chôn trong ngực mình, một cổ ấm áp lan tỏa toàn thân, từ từ sưởi ấm trái tim đã dần nguội lạnh của hắn
Bất quá.....
Khẽ nắm chặt tay, Tạ Hòe Cẩm chỉ hận chính mình quá ngu ngốc, mới đu tin tưởng tiểu nhân, kết nhầm bằng hữu, không những bị người tính kế, đến phu lang của mình cũng bị chúng khi dễ. nếu không phải năm đó có người ở sau lưng giở trò quỷ, thì hắn, phu lang còn có con hắn, nào rơi vào kết cục này chứ! Tạ Hòe Cẩm hai tay ôm chặt nàng vào lòng, trăm mối cảm xúc ngồn ngang.
"Đừng sợ, có phu quân ở đây rồi, từ đây trở đi sẽ không để ai bắt nạt nàng nữa. tin tưởng ta"
Cố Du lau nước mắt, khẽ cắn môi nghĩ thầm, với thân tàn này của chàng á?
Nghĩ là nghĩ như thế, nàng cũng biết hẳn có một thân bệnh tật cũng do nguyên chủ làm, liền gật đầu mỉm cười
chap thuan.
" Ân!"
Nghiệp là nguyên chủ tạo, nàng xuyên đến nàng ta thân thể, trở thành Cố Du, vậy tạo hóa này nhất định phải gánh vác.
Lo sợ đi đường sẽ mệt nhọc, Cố Du đã cố ý thuê một chiếc xe bò.
Trên đường về nhà, nhìn Tạ Hòe Cẩm gầy đến da bọc xương dường như, gió thổi một chút đã muốn bây, nàng trong lòng đau âm ỉ.
Thôi, vẫn là ta đến bảo vệ ngươi đi..!!
Hết chương 29.
Tac gia co ldi muon noi.
Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.