Lúc này có người bị động tĩnh bên này thu hút, lục tục bước đến gần.
Thẩm Trường Sinh thấy thế trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.
Cố Du Thu hết biểu tình của gã vào trong mắt, nàng cười khẽ, nụ cười này rõ ràng rất xinh đẹp, rơi trong mắt
Thầm Trường Sinh lại thành khủng bố, gã cảnh giác nhìn nàng.
Nữ nhân này tính tình kỳ quái, vẫn nên đề phòng thì hơn.
Tạ Hòe Cẩm đầu hơi đau, hắn ngồi xuống tựa lên vách tường, máu lúc này đã ngừng chảy, vết thương tuy không lớn, nhưng với lực đạo lúc đó cũng khiến đầu ít nhiều bị chấn thương, máu khô đọng lại trên khuôn mặt tuấn mỹ, sắc mặt hắn lúc này lại càng thêm trắng bệch.
Vốn dĩ bệnh mới khỏi không lâu, lại thêm bị thương mất nhiều máu như vậy, Tạ Hòe Cẩm đã sớm kiệt sức.
Cố Du xoay người bước đến chỗ hắn, nàng ngồi xốm xuống kiểm tra vết thương trên trán nam nhân, thấy cũng không quá nghiêm trọng, mới nhẹ nhàng thở ra.
Đám người qua đường vừa lúc vây lại đây, nhìn thấy một đám người nằm la ó trên đất, lại đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện có một tiểu phu lang đang ghé vào lòng người nam nhần nức nở.
Có người bắt gặp vết thương của Tạ Hòe Cẩm liền sốt ruột kêu lên" ai nha!! vị huynh đệ này chảy nhiều máu quá, mau đưa người đến y quán chữa trị đi al!"
Mấy người lập tức liền hoảng, nếu xảy ra án mạng thì không tốt, liền có hai hán tử đi lên tỏ ý muốn giúp đỡ đưa Tạ Hòe Cẩm đi trước y quán chữa trị, Cố Du mắt phượng đỏ hoe, nàng vội vàng ngồi dậy, tay áo không ngừng sát
nuic mat.
Đám phụ nhân thấy thế có người tiến lên hỏi.
"Tiểu phu lang, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? sao tiểu tướng công kia lại bị thương nặng như thế? còn có đám thư sinh này là chuyện như thế nào?"
Cố Du nghẹn ngào " đại thẩm thẩm, ta cũng không biết nữa, ta cùng phu quân đang bán dã vật, đám thư sinh này liền đi tới, không những buông lời chế giễu phu quân ta, còn dùng ô ngôn uế ngữ nói với ta, phu quân nhất thời tức giận liền cùng bọn hắn sảo lên, đám người này trong lúc dằng co liền dùng gậy gỗ đánh phu quân ta, đại thẩm thẩm, ta sợ quá!! phu quân ta nếu mà có mệnh hệ gì ta cũng không sống nữa!! huhu"
Thẩm Trường Sinh lúc này đã tự mình đứng dậy, nghe thế tức giận phản bác " ngươi nói bậy! rõ ràng bọn ta là bị ngươi đánh!"
Cố Du lê hoa đái vũ, tiếng nói lại nghẹn ngào " thẩm công tử, ta biết ngài thù ghét phu quân ta, nhưng sao ngài có thể nói ra những lời như ta ra tay đánh các ngươi được? ta chỉ là một phu lang tay yếu chân mềm có thể địch lại một đám hán tử như các ngươi sao? ngài cho dù có ghét phu thê bọn ta, cũng không thể vu khống những lời vô căn cứ như vậy chứ?"
Thẩm Trường Sinh "....."
Thẩm Trường Sinh môi run rẩy, cùng đám thư sinh như bị người điểm huyệt, lời phản bắt như bị nghẹn ở cổ họng, mở miệng ra chỉ sợ sẽ phun ra ngụng máu mất.
Nữ nhân chân yếu tay mềm? một bộ tiểu đáng thương nhận hết khi dễ, vừa kiên cường lại yếu ớt?
Người này, cùng nữ nhân vừa rồi đánh bọn gã không chút lưu tình kia là cùng một người sao?
Thầm Trường Sinh sợ rồi, hắn không sợ nữ nhân đã đánh gã, mà là sợ bộ mặt của nữ nhân trước mặt này.
Cố Du khóc quá đáng thương, nghe xong nàng nói mấy người đang xem náo nhiệt ai cũng tức giận, chỉ chỉ chỏ chỏ đám người Thẩm Trường Sinh, nói bọn gã thật không ra gì, trêu chọc nữ nhi nhà lành cũng thôi đi, còn đánh tướng công người ta bị thương, đúng là quá kiều ngạo mà!
Nhìn đồng phục trên người bọn gã, có người chế giểu nói.
"Ổn công nhiều năm đọc sách thánh hiển, ta thấy chữ các ngươi đọc được đều bị chó ăn rồi đi, giữa thanh thiên bạch nhật dám bỡn cợt phu lang nhà người ta, ta phi! đúng là đám ăn cháo đá bát, một chút đạo lý cũng không
hoc dudc"
"Chính là, Thông Thiên Giám sao lại có loại học sinh như này chứ? như vậy còn không phải làm bậy hoại thanh danh Thư viện của bọn họ sao?"
'" Thông thiên giám dậy ra một đám học đồ như này, sau này ai còn dám đưa tiểu tử nhà mình đến để cầu học nữa?”
Tiếng bàn tán xôn xao vang vảng bên tai.
Đám thư sinh Bị chửi đến đầu cũng không dám nâng, trong lòng bọn gã gào thét.
Chờ đã! bọn gã mới là người bị đánh có được không?
Ác nhân trước cáo trạng, này là cái gì đạo lý?
Hết chương 109
Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.