Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Đợi đến khi mặt trời chiều ngả về tây cháo trong nồi đá nhỏ đã đông đặc lại tốt lắm, lấy tay chọc chọc còn có chút mềm nhuyễn, nhưng sẽ không dính tới tay, Liễu Thư ngồi xổm ở đó nhìn mà ngây ngất không thôi. Hiện tại đã biết cái thí nghiệm này còn cần thêm một vị nguyên liệu chính là muối, nói vậy thử lại vài lần có thể tìm được tỉ lệ, đến lúc đó có thể sản xuất ra sản lượng lớn. Nhưng mà một mình cô khẳng định là giải quyết không được cho toàn bộ lạc, vẫn phải dạy phương pháp này ra, cái này đối với Liễu Thư mà nói cũng không có gì.
Ngày mai thì lại tới lượt mấy người Liễu Thư ra ngoài thu thập, rất nhiều chuyện đều phải làm, ấu tể thú nhiều lông cô cũng muốn nuôi dưỡng, chuồng còn chưa có đắp nữa. Lần trước nhổ được một ít cây hoa tiêu còn không có trồng xuống, hoa tiêu ngắt trở về cũng không có xử lý tốt, và một đống lớn chuyện khác. Đột nhiên Liễu Thư phát hiện giống như mình trở nên bận rộn, quả nhiên mùa xuân chẳng những con ong mật bề bộn nhiều việc, cô cũng vậy.
Thời gian còn sớm, Allen thì không ngại cực khổ từ bên ngoài chuyển nhiều tảng đá trở về, làm chuồng cho đám thú con, dùng hàng rào khẳng định là không được, mấy vật nhỏ rất giảo hoạt. Cho nên phía dưới tốt nhất là dùng tảng đá lót lên, cho dù chúng nó có lợi hại hơn nữa cũng không thể cào tảng đá cứng rắn thành cái hố để đi ra.
Lần trước đắp giường đất đã rất kinh nghiệm nên Allen nửa thú hóa trên tay, dùng móng vuốt sắc bén cắt bằng tảng đá, lại lót từng khối một chồng lên nhau. Liễu Thư có lòng muốn hỗ trợ, nhưng đều là việc nặng, thân thể nho nhỏ của cô thật sự không thể tới. Cô sờ sờ cằm tiến lên đẩy đẩy tường đá lót kỹ, có chút nới lỏng, dù sao cũng không có xi măng kết dính lại, nhưng mà không có xi măng thì vẫn có thể dùng cái khác thay thế. Nghĩ tới cái này, Liễu Thư xoay người đi trở về, thời điểm lại tới thì trên tay mang theo một cái thùng gỗ, tất cả bên trong đều là bùn nhão.
Allen đang lót tốt, thấy Liễu Thư cầm trong tay một cái thùng đi tới còn đang kỳ quái, lại nhìn thấy cô cả người là nước bùn thì dọa nhảy dựng, vội vàng bỏ hết việc trong tay, ba bước thành hai bước chạy đi qua, nhìn kỹ cô từ trên xuống dưới, miệng cũng vội vàng hỏi: "Em đây là làm sao vậy, bị té ngã sao?" Khiến cho nước bùn đầy người.
Thấy Allen dáng vẻ khẩn trương, Liễu Thư buồn cười lại cảm động nhiều hơn, vội giải thích nói: "Tôi không có chuyện gì, chính là hòa chút bùn nhão, mới biến thành như vậy."
"Bùn nhão làm cái gì, muốn chơi sao? Lần sau tôi với em cùng nhau." Allen giải thích sai tình huống, nhưng biết Liễu Thư cũng không có gặp chuyện không may nên cũng yên tâm, chợt tràn đầy sủng nịnh nói. Dáng vẻ không hạn cuối em làm gì cũng được, tôi đều cùng với em, làm cho người ta thật sự là cạn lời.
Co rút khóe miệng, Liễu Thư yên lặng xoa xoa hắc tuyến, nhấc tay chỉ bùn nhão trong thùng nói: "Mới không phải chơi đâu." Nói xong còn liếc trắng mắt Allen một cái: "Kẽ hở trên tường anh đắp phải trét chút bùn loãng càng có thể củng cố hơn, tường sẽ không dễ dàng rơi xuống."
"Bùn này có tác dụng lớn như vậy à?" Allen còn rất khó mà tin được, một đôi mắt nhìn ngó bùn thùng đó vẻ mặt hoài nghi.
Tức giận liếc mắt thú nhân, Liễu Thư đi qua hắn, lập tức đi tới phía trước, dùng tấm ván gỗ đã sớm chuẩn bị xong múc một chút bùn trét lên trên một khối tảng đá đã chuẩn bị tốt, sau đó nói với Allen: "Làm giống như tôi đều trét vài lần bùn lên tảng đá, trét lên một khối rồi lót một khối, đợi bùn khô, tảng đá đều đã dính cùng một chỗ, như vậy sẽ không ngã."
"Vậy nếu mưa rơi đều xối hết bùn này, giội không còn gì đâu." Allen thực thông minh lại hỏi ra bản thân nghi hoặc, mà Liễu Thư cũng thống khoái đưa ra đối sách: "Cái này chúng ta cần phải chèn trên tường lót tốt vài thứ ngăn cản lại, là có thể che gió che mưa."
Liễu Thư nói có lý, Allen thấy vậy đã bị thuyết phục, không nói hai lời liền đi lên, dựa theo yêu cầu của cô xây tường. Ngay từ đầu thú nhân tay chân vụng về, làm cho đầy tay đầy người đều là bùn, Liễu Thư cách được gần lại đứng mũi chịu sào, làm cho cô vốn là bộ dạng bẩn hề hề, lại bẩn thêm vài phần. May mà sau đó cuối cùng nắm giữ chút kỹ xảo, cái gọi là quen tay hay việc cũng làm như thế.
Muốn nói xây tường, Liễu Thư chưa từng trải qua công việc này, nhưng mà có gặp qua, gia đình nông thôn gần như là nam nhân đều sẽ có tay nghề, xây tường lại chút việc thông thường. Thời điểm nông nhàn không phải đi khắp nơi tìm chút việc làm, phần lớn chính là giúp người ta đắp phòng ở này nọ. Cô đã gặp qua ông nội xây chuồng gà trong nhà, cho nên còn có chút ấn tượng, lần này có ích rồi. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Hòn đá chỉ xây năm mươi cm thế này, phía trên chuẩn bị dùng cọc gỗ, toàn bộ cái chuồng nhỏ có đường kính năm thước, mấy con thú con ở dư dả. Nếu như về sau lớn lên, hoặc là sinh một tổ thú con cho cô thì sau này sẽ mở rộng cái chuồng là được.
Cọc gỗ phía trên rất dễ làm, gọt nhọn phía dưới cắm thẳng tắp vào trong đất, cọc gỗ tròn tròn dựng một loạt, nửa điểm khe hở cũng không có. Cọc gỗ đúng là muốn dài hơn đều có thể, nhưng vì sạch sẽ gọn gàng nên chỉ làm chừng ba mét, ở trong đó chừa ra một chỗ làm cái cửa, thật thuận tiện ra vào. Xây xong cái chuồng, thành viên cũng đi vào ngay lúc này. Phía trên Liễu Thư lấy da thú làm thành cái liều nhỏ, bên trong lót rất nhiều cỏ khô, mềm nhuyễn, sạch sẽ, tuyệt đối là ngủ ngon, vì thế sáu con thú con cứ vào ở như vậy.
"Tiểu Thư, cây hoa tiêu này chúng ta trồng thế nào?" Cầm hơn mười cây hoa tiêu Allen hỏi Liễu Thư.
Kỳ thực Liễu Thư muốn nhất là mở ra được một khoảng ruộng, nhưng hiển nhiên điều kiện hiện tại là không cho phép, nhìn nhìn cẩn thận một chút rồi chỉ vào trong chuồng thú (vừa đắp xong) nói: "Liền trồng chung quanh cái chuồng đi, cách gần nhà trong, lại thuận tiện, còn có thể dễ chăm sóc nữa."
"Được." Allen gật đầu một cái, tiến lên mượn một tảng đá sắc nhọn đào hố, Liễu Thư vừa thấy thì nhanh nhẹn chạy lên, Allen đào cái hố nào thì cô bỏ vào một gốc hoa tiêu, lại do thú nhân lấp đất lên, nén chặt. Sau đó tiếp tục một cái khác, cũng là mấy động tác giống như vậy. Khi hai người làm việc còn vừa nói chuyện với nhau, Allen sẽ nói chuyện khi mình đi săn bắn, Liễu Thư thì lại nói đến chuyện hằng ngày hôm nay. Nhìn từ xa xa, dưới dư quang nắng chiều chiếu rọi hai người bọn họ ôn nhu hài hòa, ghen chết người ngoài.
"Đi thôi." Noah kéo kéo em gái, bất đắc dĩ nói.
"Hừ." Noreen nhìn chằm chằm cái phương hướng kia thật lâu, ngay cả cô ta không tin đi nữa, cũng không thể không tiếp nhận sự thật. Giống cái bị mình nói cái gì cũng tồi tệ khi đứng chung một chỗ với anh Allen, thật đúng là rất xứng đôi, ngược lại là cô ta... mím môi, lại nhìn, anh trai vẫn luôn không tán đồng mình, trong lòng càng khó qua. Cô ta vung bỏ tay Noah ra, bĩu môi bước tiếp bước chân ngắn đi về nhà, cô muốn tìm chút an ủi, a ma nhất định hiểu được mình. Còn có, cô ta mới sẽ không buông tay đâu, cô ta chính là thích thật lâu, không đạo lý cứ buông tay như vậy.
Noah co rút khóe miệng, sờ sờ ót, đối với em gái chấp nhất hắn không nói gì lại hết sức đau lòng. Nhưng mà hắn vốn đang có lòng do dự lại nhìn thấy một màn vừa rồi, thật là không còn cách nào khác, trong lòng chỉ có thể yên lặng chờ đợi em gái ngốc của mình mở rộng thông minh một chút, đừng lại bị đùa giỡn.
Bên này lúc mặt trời lặn xuống núi, hơn mười cây hoa tiêu cuối cùng cũng trồng xong, Allen còn múc hai thùng nước tưới lên, nhìn thành quả của mình. Liễu Thư bóp thắt lưng thở phào, cực kỳ vừa lòng, nghĩ đến mai này mình sẽ không ngừng tìm được một ít thứ cần thiết, thì cô không dừng được vui vẻ.
"Thích như vậy à, ngày mai lại chuẩn bị thêm." Nghĩ đến Liễu Thư thích mấy hoa tiêu này, Allen lấy lòng nói.
"Không cần." Liễu Thư lắc đầu, cười nói: "Nhiêu đó là đủ rồi, về sau chúng ta còn có thể tự mình thu thập mầm móng, đến lúc đó có thể trồng càng nhiều đó."
"Ừm, em thích là tốt rồi." Đối với hoa tiêu gì đó, Allen vẫn không có khái niệm quá lớn, chỉ biết là Liễu Thư thích, chắc hẳn đều là nhìn thấy qua ở bộ lạc trước kia của cô. Nhưng mà kết trái cây nhỏ màu hồng trên thứ này xác thực rất đẹp mắt, còn này dược dụng, quên đi, để Vu y quan tâm đi.
"Đợi ngày mai trở về chúng ta liền ăn lẩu là được." Vừa rồi Liễu Thư suy nghĩ dùng hoa tiêu làm thế là tốt hay không nữa, nghĩ tới nghĩ lui, nguyên liệu nấu ăn hiện tại của bọn họ chỉ có thịt còn có cá. Lẩu cá hoa tiêu, cái này là cô đột nhiên nghĩ đến, lúc này vừa nghĩ đến thì không có biện pháp ngừng được nước miếng thèm nhỏ dãi trong miệng. Nếu không phải là quá muộn, hiện tại cô muốn làm ngay, lúc này liền quyết định ngày mai sẽ ăn cái này.
"Lẩu?" Allen cố gắng tưởng đây là cái gì, đáng tiếc chưa bao giờ gặp qua, ngẫm lại cũng không được, chỉ có thể nhìn Liễu Thư: "Ăn ngon không?"
"Ừ ừ." Cô gật đầu thật mạnh, lau lau nước miếng: "Tuyệt đối ăn ngon, nhưng mà tay nghề của tôi không tốt lắm, nhưng mà đến lúc đó phải làm, nói vậy cũng không quá kém, nhưng mà nguyên liệu nấu ăn là cá, ngày mai chúng ta phải bắt rất nhiều cá mới được." Ngẫm lại cá tươi ngon được cắt thành lát, thả vào trong nước đun sôi trào nồi nấu một chút... hít, rất muốn ăn.
Nếu đã có cam đoan, Allen chỉ cần há miệng chờ ăn là tốt rồi, nhưng hết thảy vào ngày mai, chờ ngày mai thu thập trở về, hắn phải đi bắt mấy con to. Mấy lần trước Tiểu Thư làm đồ ăn ăn ngon thì ăn ngon chỉ là không đủ ăn, lần này phải ăn no rồi nói tiếp.
——
Ngày hôm sau mọi người vẫn là sáng sớm rời giường, tuy rằng thức dậy sớm nhưng trên mặt mỗi người đều tinh thần sáng láng, nhất là nhóm giống cái, quả thực so với thời điểm lần đầu tiên đi còn hưng phấn hơn. Cũng đúng, lần đầu tiên ít nhiều còn có chút không yên, sợ hãi thế giới bên ngoài, nhưng sau khi có một lần kinh nghiệm, sau đó lại nghĩ đến thu thập được này nọ thì thỏa mãn vui thích, cái này không tính cái gì.
Tộc trưởng theo thường lệ nói một ít lời dặn dò, nhưng nội dung chủ yếu vẫn chính là muốn tất cả mọi người chú ý an toàn, không cần chạy lung tung khắp nơi. Nếu chính mình chạy loạn làm ra nguy hiểm, thật sự không có biện pháp mà nói thì các thú nhân sẽ không đi liều chết cứu ngươi. Bởi vì còn có nhiều giống cái cần phải bảo vệ hơn, không thể vì một mình ngươi, làm cho mọi người đều lâm vào trong nguy hiểm.
Những lời này lúc đi lần đầu tiên tộc trưởng cũng không nói gì, mà nói ở hiện tại, hiển nhiên là muốn cho nhóm giống cái một sự cảnh cáo. Lần đầu tiên may mắn không có gặp bất luận cái nguy hiểm gì, đã làm cho nhóm giống cái tính tình vẫn bị câu thúc rục rịch. Tuy rằng bộ lạc quý trọng giống cái, nhưng mà không mù quáng nuông chìu, tộc trưởng chính là đang nhắc nhở. Liễu Thư cảm thấy nếu ai thật sự rơi vào trong lúc nguy hiểm, không có biện pháp mà nói, chỉ sợ các thú nhân sẽ không dễ dàng vứt bỏ, nhưng đồng thời cũng phải đặt giống cái khác ở vị trí thứ nhất, thật sự là khó cả đôi đường. Trong lời nói của tộc trưởng, là cảnh cáo giống cái, cũng là nói cho các thú nhân nghe.
Quả nhiên sau lời này, nhóm giống cái hai mặt nhìn nhau, đều cúi đầu, có mấy người căm giận bất bình muốn nói cái gì đó, nhưng bị đồng bạn kéo lại. Tộc trưởng đối đãi với các cô mặc dù tốt, nhưng lại không thể chống cự mệnh lệnh của hắn, nếu không sẽ bị thần thú trừng phạt, mà các thú nhân thì càng tuyệt hơn, đều đã nghiêm mặt nhăn đi, cũng không biết nghĩ cái gì nữa.
"Tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt cho em, cho dù em gặp phải nguy hiểm tôi cũng sẽ không bỏ rơi em." Bên tai là lời nói thâm tình của Allen, gằn từng tiếng, lại làm cho Liễu Thư nghe mà cả đầu hắc tuyến, khóe miệng co rút mãi. Lúc này còn chưa có xuất phát đâu, con hàng này miệng quạ đen ngay tại đây, hắn cũng không thể nói lời tốt sao. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
"Khụ khụ, tôi không phải ý tứ này..." Hiển nhiên Allen cũng phản ứng kịp, mặt nhất thời xấu hổ đỏ lên, muốn giải thích, nhưng vừa gặp phải Liễu Thư thì hắn ăn nói vụng về, lắp bắp cả buổi cũng không biết đang nói gì: "Không, không phải... Tôi là muốn nói, cái kia..."
Đương nhiên cô biết hắn muốn biểu đạt cái gì, không phải là một lòng sao, nhưng mà bị hắn vừa nói ngốc như vậy, cả nửa ngày Liễu Thư cũng chưa có tâm tình, liếc mắt hắn một cái, cõng sọt trên lưng, vác bao rồi đuổi kịp đoàn người, tạm thời không muốn để ý con hàng này.
"Tiểu Thư Tiểu Thư, đợi mình với." Kathy khoan thai đến chậm, vừa vặn đuổi kịp, một tay cầm bao đeo vai, một tay cầm một trái cây đang gặm, phía sau là Abby khổ bức đi theo, trong tay mang theo sọt của cô nàng.
"Làm gì mà đến bây giờ cậu mới tới?" Liễu Thư dừng lại đợi cô nàng.
"Đừng nói nữa." Gặm một ngụm cuối cùng, tùy tay ném hột đi, Kathy lại chậm chạp nói: "Đều là Abby, người này ngủ dậy trễ."
"Ai ai, đâu có chuyện gì liên quan tới anh, em cũng ngủ dậy trễ có được không." Abby lắc lắc đầu phản bác.
Kathy hừ một tiếng, hai tay ôm ngực, bắn ra một tia mắt lạnh: "Không phải anh nói trễ ngủ một chút cũng không sao, buổi sáng hôm nay anh sẽ gọi em rời giường, em chính là vì được cam đoan của anh mới đồng ý đi ra ngoài với anh... ưm ưm..."
Abby lanh tay lẹ mắt bụm miệng không cho Kathy nói hết, nhưng mà thực đáng tiếc, chỉ nói hai ba câu toát ra đó, đã làm cho máu hóng hớt của nhân loại trong lòng Liễu Thư đều phát sáng, nhất thời ánh mắt liền mang theo độ sắc nét ngắm tới ngắm lui trên người hai người. Cô nhìn đến nỗi làm cho hai tiểu tình lữ toàn thân đứng thẳng bất động, da đầu run lên, ——ánh mắt thật sắc bén!