Editor: ChieuNinh
Dặn dò xong để bao nhiêu gừng bao nhiêu nước, nhìn a sao giống cái đi hầm canh gừng, Liễu Thư cầm gừng còn lại nói với Vu y: "Con thấy bộ dạng Khoa Ân hẳn là sẽ phát sốt, chỉ sợ sẽ không dễ xử lý đâu, hiện tại cởi hết quần áo của nó đi."
"Cởi quần áo làm gì?" Hiện tại chủ yếu là giữ ấm.
"Con dùng gừng lau thân mình cho nó." Liễu Thư giải thích, nếu tình huống giống như vậy, kỳ thực dùng rượu lau người là tốt nhất, nhưng mà dưới tình huống điều kiện không cho phép cũng chỉ có thể lấy lui mà cầu tiếp theo. Cũng may gừng chà sát người, hiệu quả xua hàn tỏa nóng cũng không kém.
Nếu Liễu Thư nói như vậy, hiện tại không có biện pháp tốt gì, Vu y cũng làm theo, bà kêu mấy a sao ba chân bốn cẳng nhanh nhẹn lưu loát cởi quần áo Khoa Ân. Sau khi lột hết Khoa Ân bé nhỏ lại càng đông lạnh run rẩy, rất đáng thương như vậy.
Không đợi Vu y thúc giục, Liễu Thư liền lột bỏ vỏ gừng cầm trong tay, đem một củ gừng cắt thành mấy khối phân biệt đưa cho đám người Vu y, để cho họ hỗ trợ cùng nhau lau, như vậy sẽ nhanh hơn một chút. Vài người cũng phân công hợp tác, động tác cũng nhanh chóng lực đạo vừa phải lau một lần lại một lần cho tiểu thú nhân trên giường, thẳng cho đến gừng trong tay đều mất đi hơi nước mới thôi.
Dùng gừng lau thân mình xong, lại nhanh chóng bọc kín Khoa Ân lại, lúc này canh gừng cũng nấu xong. Bởi vì không có đường, hương vị gừng xác thực không dễ ngửi, thú nhân đứng gần cái mũi lại thính thì đánh hắt xì vài cái, Liễu Thư cũng mặc kệ cái khác, tiếp nhận bưng nước canh gừng lại, thật cẩn thận đút cho tiểu thú nhân uống xong.
"Như vậy sẽ không có chuyện gì sao?" Vu y vẫn rất lo lắng, thấy Liễu Thư đã dừng động tác thì không khỏi hỏi.
"Trước hãy chờ xem..." Liễu Thư cũng không xác định, nên làm thì cô đều đã làm, nếu lại phát sinh cái gì cô cũng không biết phải làm gì cho đúng, xoay người lấy thuốc cảm mạo ra: "Đây là thuốc, uống trước hai viên dự phòng một chút."
Tình trạng hiện tại của Khoa Ân chính là đáng vẻ bị đông lạnh lợi hại, sắc mặt tái nhợt, thân thể cực kì lạnh, trong chốc lát cũng không thể khỏe lại, sờ sờ đầu đã có dấu hiệu phát sốt.
Vu y không chút do dự cầm hai viên thuốc cho Khoa Ân uống vào, nhìn tiểu thú nhân trên giường khe khẽ thở dài: "Đứa nhỏ này..." Tức giận tiểu thú nhân không nghe lời chạy loạn chơi đùa ở bờ sông, hiện tại nhìn bộ dạng nho nhỏ đáng thương như vậy, trong lòng cũng chỉ còn lại có thương tiếc và thương tiếc.
"Tiểu Thư, phiền toái con, cũng đã mệt mỏi nửa ngày, để cho Allen đưa con trở về đi, nơi này chúng ta săn sóc thì được rồi." Vu y cũng biết Liễu Thư đã ra hết lực, xoay người trong lời nói hết sức cảm tạ.
"Không phiền toái, đều là con nên làm, chỉ tiếc con biết không nhiều lắm." Còn chưa Biết Khoa Ân có thoát khỏi nguy hiểm, đợi qua một lúc nữa, nó phát sốt, nếu như chăm không tốt thì có thể...
"Lời này không thể nói như vậy, con giúp đã quá nhiều, ngược lại là Vu y ta đây thấy xấu hổ. Tiểu Thư, không cần bởi vì Allen cứu con bộ lạc cho con ở lại mà có gánh nặng tâm lý trong lòng. Từ sau khi con gia nhập bộ lạc, chúng ta đã là người một nhà, con là giống cái của bộ lạc Dực Hổ tộc."
Lời Vu y nói làm cho Liễu Thư không thể không cảm động, lời của bà vừa vặn đâm trúng nơi mềm mại trong lòng cô: "Cảm ơn Vu y, những cái này con đều biết, hôm nay thì con không quay về, con cũng muốn hỗ trợ chăm sóc Khoa Ân." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Cuối cùng Liễu Thư vẫn ở lại, dù sao cô coi như là nhân sĩ có kinh nghiệm.
Canh gừng còn lại không ít, Vu y phân phát cho mấy thú nhân xuống nước nghĩ cách cứu viện Khoa Ân mỗi người một chén. Cho dù là hương vị canh gừng khiến cho các thú nhân thẳng đánh hắt xì nhưng mà lại không có ai đi lãng phí, ngược lại sau khi được phân chia như lấy được chí bảo, thậm chí có một thú nhân nói muốn mang về cho giống cái nhà mình uống, bởi vì hắn không nỡ uống.
Các thú nhân đều biết canh có hương vị là lạ này là thứ tốt, uống nó vào là có thể không sinh bệnh, nhưng mà số lượng quá ít chỉ có một chút như vậy, chỉ có thể vào lúc ai bị bệnh mới uống, cho nên là rất trân quý. Họ không nghĩ tới Vu y sẽ phân chia cho bọn hắn một ít, nên mỗi người đều vui sướng, coi thứ này như thần thú ban ân.
"Vu y, con muốn mang về cho Elsa uống, thân mình của cô ấy luôn luôn yếu ớt, cho cô ấy uống." Một thú nhân lấy được canh gừng của mình thì nói như vậy.
Thú nhân nói lời này là một người có diện mạo rất phổ thông, nhưng mà một thân cơ bắp phát triển vẫn nói cho người ta không cần xem thường hắn, thú nhân này không phải là kẻ yếu.
"Lí Đạt, con..." Vu y có lòng muốn nói cái gì, cuối cùng lắc đầu bật cười: "Quên đi, mang về thì mang về đi, Elsa uống vào cũng tốt."
Liễu Thư nhìn mà trong lòng nóng lên, cái mũi ê ẩm, cười cười nói: "Gừng này đợi tới mùa xuân năm sau thì có thể đi ra ngoài tìm rất nhiều, đến lúc đó mỗi nhà mỗi hộ đều có thể dự trữ được, chỉ là trước mắt còn sót lại chỉ có thể dùng cẩn thận." Lời của cô là muốn an ủi đám thú nhân này, hiện tại là thời kì gian khổ đành phải chịu đựng trước, đợi đến khi năm sau đến, đúng là bắt đầu mới.
Hiển nhiên các thú nhân đều đồng ý, không chỉ có bọn họ, còn có a sao giống cái và nhóm nhóm ấu tể khác, vừa nghĩ đến sang năm thì có thể tìm được mấy thứ này. Đến lúc đó sẽ không sợ bệnh mà dễ dàng mang đi sinh mệnh không dễ có được trong bộ lạc, nhất thời trên mặt một đám đều không tự chủ được mà mang theo ý cười, cười thực vui vẻ thực sáng lạn, mang theo chờ đợi và hy vọng.
Thú nhân Lí Đạt là thú nhân tốt, suy nghĩ cho tiểu giống cái nhỏ yếu nhà mình, mang theo bát canh gừng đó vô cùng lo lắng bay đi về nhà. Thú nhân là rất cường đại, nhưng vì đề phòng vạn nhất Vu y vẫn dặn dò sau khi trở về thì giữ ấm nhiều hơn, nhất định không thể bị bệnh. Bằng không phải uống bao nhiêu canh gừng hả, anh uống còn không bằng cho Elsa nhà anh uống... bla bla...
Ngay từ đầu nghe thì còn tốt, một câu cuối cùng thiếu chút nữa làm Liễu Thư bị sặc. Cố tình có người còn không tự giác, hoặc là nói thú nhân này là một nhị hóa, hàng Lí Đạt thật đúng nghe lọt được lời nói này, gật đầu một cái thật sự tin là thật, biểu tình đó phải nói là rất nghiêm túc. Cuối cùng còn một câu "Vu y nói rất đúng, con nhất định không thể sinh bệnh, không thể làm đổ canh gừng" sét đánh cả khuôn mặt cô liền biến thành một chữ "囧", tương đương cạn lời.
Cuối cùng cô rút ra một cái kết luận, Vu y là một loại tồn tại cường đại!