Tiền triều hủ bại, thiên hạ lầm than, loạn lạc, khởi nghĩa vũ trang nổ ra khắp nơi, khiến người dân chìm trong biển lửa khốn khổ không sao tả xiết. Sau một thời gian thiên hạ vật lộn sống chung với biển lửa của loạn lạc chết chóc, thì người chiến thắng cuối cùng đem đất nước một lần nữa bình định, thống nhất chính là khai quốc hoàng đế của vương triều hiện tại.
Quốc gia mới thành lập, đất nước còn chìm ngập trong hậu di chứng của chiến loạn, người dân đói khổ cơ hàn trôi dạt khắp nơi, đối với tương lai mờ mịch không biết đâu là đường về bến đổ cho mình, không tìm thấy nơi đặt chân an ổn cuộc sống.
Vào thời điểm đó, quốc gia vô cùng cần kíp người tài có thể phò tá đem đất nước chỉnh lý, khôi phục và tiếp tục phát triển đi lên.
Vì mục đích đó, khai quốc hoàng đế đã nhắm đến mục tiêu là lực lượng tri thức trác tuyệt của các đại tộc thế gia, cũng như năng lực khiến họ có thể đứng vững vàng, có thể truyền thừa đi xuống trong thời chiến loạn mà địa vị vẫn không chút suy suyễn.
Nhưng các thế gia đại đa số đều theo chủ trương cùng bộ máy chính quyền nước sông không phạm nước giếng, các riêng các, không ai đụng chạm đến ai, một lòng tường nhạc, an ổn. Không muốn bị cuốn vào những phân tranh gập ghềnh sóng gió có nguy cơ cao đối với hoàng quyền nói riêng và ích lợi tổng thể nói chung.
Để lung lạc thế gia đồng ý rời núi gia nhập triều đình làm quan, dùng tài trí của họ trợ giúp đất nước chỉnh lý, xây dựng lại. Một đất nước vốn đã bị chiến loạn và sự hủ bại của tiền triều làm cho rách nát một lần nữ khôi phục đứng dậy.
Vì vậy, khai quốc hoàng đế đã quyết định ban bố một số sách lệnh an lợi, ưu đãi đặc biệt dành riêng cho thế gia đại tộc, hòng gô trụ tâm tư của họ để họ một lòng phục vụ cho mình.
Một trong số các sách lệnh đó chính là con cháu thế gia bất kể thân phận cao thấp, chỉ cần có tài, không phạm trọng tội, lại được thư tiến cử của ít nhất hai vị nhân sĩ có danh vị đức cao trọng vọng trong giới hoặc làm quan trong triều đình có phầm cấp từ chính nhị phẩm trở lên. Thì không cần phải tham gia khoa khảo để đạt được công danh, cũng có thể được trao cho một danh ngạch, một chức quan cho bản thân người được đề cử đó. Với điều kiện, chức tước được trao đó cao nhất cũng không được vượt quá phẩm cấp từ từ ngũ phẩm trở lên.
Xong, chức quan của người được tiến cử sẽ đạt được ở vị trí nào, phẩm cấp ra sao, thì còn tùy thuộc vào cuộc vận động hành lang, nhân mạch rộng hẹp ra sao được âm thầm vận tác ở phía sau màn quyết định.
…
Lương lão gia dường như thấy con thứ hai thời gian chơi bời đã đủ rồi, ông muốn rèn luyện năng lực của hắn, lại thấy hắn hai lần trước làm việc cũng ra đầu ra đuôi khất khá (tra xét vụ Hạ Tuyết Vy và công chúa). Thế nên, ông đánh nhịp quyết định, dùng nhân mạch của mình cùng thư tiến cử đi mưu cho hắn một cái chức quan để làm, là thất phẩm huyện lệnh. Ông đem hắn đóng gói ngoại phóng đi ra ngoài rèn luyện mấy năm đi.
Lại nói, sau khi trải qua không ít chuyện, kết hợp với ta trong âm thầm vận tác dẫn đường, Lương Thiên Minh cũng đã tương đối thành thục chút ít.
Hắn hiện tại đối với quan trường, hay đúng hơn là việc làm quan không quá phản cảm nữa.
Vì thế, sau khi được phụ thân bảo đi ra ngoài rèn luyện hắn cũng nguyện ý vâng lời.
Nơi hắn được chỉ định ngoại phóng đi ban sai làm huyện lệnh là quê nhà ở huyện Bà Rịa, tổ trạch của Lương gia ở đó. Nơi đó điều kiện chung đều rất tốt, lại là nơi quen thuộc, như vậy, hắn làm ra công tích cũng dễ dàng hơn.
Lương Thiên Minh lần này đi ít nhất cũng phải mãn một nhiệm kỳ, ba năm, tính ra cũng là khá lâu.
Ta đáng lẽ phải đi cùng nhưng ta thân còn vướng bận con nhỏ bên người, hắn lại là đi công tác mà không phải du sơn ngoạn thủy chơi chơi.
Vậy nên chỉ có thể đưa người khác đi chăm sóc hắn.
Người hầu không nói, những ai hắn đã dùng quen toàn bộ đưa đi hết, chỉ trừ một số vị trí không thể di động liền bất động, lại dùng người khác cơ linh chút thế vào đi theo đoàn người là được.
Trong các thiếp thất của hắn, Thúy Bình mới sinh không lâu phải chăm con nhỏ không thể đi, nhìn qua lại cũng chỉ còn mỗi Thúy Ngân.
Lúc sau, Trương di nương đến đối với ta nói muốn cùng đi.
Ta không thèm quan tâm nàng tự hành hạ bản thân hay không biết yêu quý cơ thể vốn dĩ không tốt của mình, nhưng có quyết định cho nàng đi hay không không phải ta mà là hắn (Lương Thiên Minh).
Ta để Lương Thiên Minh quyết định chuyện đi ở của biểu muội hắn.
Không biết Trương di nương cùng hắn nói gì, hắn do dự nửa buổi liền gật đầu đồng ý nàng ta đi cùng.
Ta nghe báo lại cũng không có biểu tình gì, gật đầu nói đã biết, sau đó phân phó xuống dưới chuẩn bị thêm phần Trương di nương cùng đi.
Trước ngày xuất phát một ngày, hắn cùng ta ngủ, chúng ta không làm như mọi lần mà thuần đắp chăn tâm sự thiên.
Ta dặn hắn nhớ chú ý thân thể, đừng quá lao nhọc chuyên tâm công việc mà quên nghỉ ngơi. Cũng nói giao phó Thúy Ngân cho hắn, kêu hắn bảo vệ tốt nàng, nói sẽ cùng hắn thư từ qua lại,…
Hắn cười ngâm ngâm đều đáp ứng tốt.
Sáng hôm sau chúng ta tiễn hắn lên đường đi ngoại phóng làm quan.
Ta giúp hắn chỉnh lý lại áo khoác ngoài, cùng hắn hôn từ biệt rồi đứng ở cổng lớn mỉm cười nhìn theo đoàn xe của hắn chậm rãi đi xa.
Lương Thiên Minh đi được hai tháng thì có thư gửi về nói tình hình bọn họ gần đây.
Nghe nói Trương di nương vì sức khỏe không tốt đi được nửa đường liền phải dừng lại điều dưỡng một đoạn. Hắn là đi công tác không thể chậm trễ, vì thế, hắn đành mang theo một bộ phận ít người đi trước cho kịp thời gian giao ban với tiền nhiệm. Tất nhiên, Thúy Ngân là theo hắn cùng đi.
Hắn lưu lại đa phần người hầu đi cùng cũng là vì lo lắng không ai chăm sóc Trương di nương. Nàng vì tình trạng sức khỏe chuyển biến xấu mà không thể không lưu lại một thành trấn trên tuyến đường để nghỉ dưỡng.
Nhìn thư viết đến đây ta liền biết lúc trước cho nàng ta đi chính là sẽ thành như thế này.
Ta lại xem tiếp đi xuống, đọc hết một lần thấy nội dung bên trong thư không còn có gì cần quan tâm nữa, ta liền gấp lại thư tín đem đi cho bà bà xem.
Trước khi rời đi ta phân phó Thúy Kiều đi thông tri nhũ mẫu và các nha hoàn khác của Trương di nương kêu các nàng chuẩn bị hành lý nhanh chóng đuổi đến nơi chăm sóc cho nàng ta.
Bà bà xem thư, lại nghe ta nói đã phân phó tốt thì cũng không nói gì thêm, chỉ khen ta làm tốt lắm, bà rất an tâm ta,… Sau rồi, bà giữ ta lại cùng ăn trưa.
Thức ăn đưa lên vừa lúc có một đạo cá hấp gừng, ta vừa ngửi mùi lập tức cảm thấy dạ dày khó chịu, cơn buồn nôn dâng lên khiến ta nôn khan vài cái.
Bà bà thấy thế hai mắt tỏa sáng vội kêu nha hoàn đi thỉnh đại phu.
Khám xong, ta quả nhiên mang thai, hiện đã được hơn hai tháng.
Nhìn nhật tử, tháng đầu ta tuy có kinh nhưng lại không nhiều, tháng này lại đã trễ mấy này. Nay lại được đại phu xác nhận ta thật sự lại mang thai.
Ta ôm bụng cảm thấy đầu có chút mông lung, xem ra ta là loại thể trạng dễ có thai.
Lương Thiên Minh đi thì thôi nếu hắn ở, ta không vì người khác cũng phải vì mình cho hắn ăn rau cần trường kỳ kháng chiến mới được.
Nam ăn rau cần có thể kế hoạch hóa gia đình lại an toàn, là thi thố thích hợp nhất.
Ta không ngại người khác sinh, nhưng ta chỉ có thể dừng lại ở sinh tam thai, lại nhiều ta sợ mình không có khả năng đủ tâm lực đi quan tâm đều các con của mình. Thêm nữa ở thời đại này người phụ nữ mỗi khi sinh sản đều như đi dạo vòng qua quỷ môn quan hết một lần, quá nguy hiểm.
Tuy ta sinh hai thai đều thông thuận, nhưng ai biết chuyện sau này, càng có tuổi khả năng sinh sản càng dễ gặp nguy hiểm, ta không cần dùng mạng mình để đi đùa giỡn.
Biết ta có thai, bà bà bảo ta trở về nghỉ ngơi cho tốt, cũng như thường lệ trước kia, miễn ta thỉnh an buổi sáng.
Lại nói, sau khi ta vừa về chỗ mình không lâu, người bên cạnh bà bà lại đến mang theo đồ bổ và dược liệu, sau đó truyền lời cùng ta nói rằng lão gia đã biết chuyện của Trương di nương và rất tức giận. Nói là để tránh nàng ta gây ảnh hưởng đến công tác của Lương Thiên Minh nên đã làm chủ sai người đi qua đó (chỗ thị trấn Trương di nương đang lưu lại nghỉ dưỡng bệnh).
Chỉ cần Trương di nương dưỡng tốt lên một chút, thân thể ổn định lại, liền đem người đưa trở về. Nói ta an tâm lo dưỡng thai, không cần lo lắng chuyện của nàng ta.
Ta đương nhiên gật đầu đồng ý, viết cho Lương Thiên Minh một lá thư báo chuyện ta có thai cùng một số chuyện nhà, sau đó nói lên chuyện này cũng như quyết định của lão gia và phu nhân, dặn hắn yên tâm ban sai, ở nhà mọi chuyện đều có ta và phu nhân lo.
Xử lý xong mọi thứ cần thiết, lại không có phu quân ở nhà, ta quyết định đóng cửa chuyên tâm dưỡng thai.
Một thời gian sau, có tin tức truyền trở lại, là từ chỗ trương di nương, trong tin báo nàng đã không có.
Nhìn chữ viết trên tin mà ta không khỏi ngẩn ngơ.
Tuy Trương di nương sức khỏe không tốt lắm, nhưng dưỡng một dưỡng, dùng thuốc tốt nhất treo vẫn là có thể sống thêm mấy năm lâu.
Ấy vậy mà đi ra ngoài một chuyến liền người cũng không có.
Ta tiếp tục xem đi xuống, theo báo cáo là do Trương di nương nghe nói không cho nàng đi theo Lương Thiên Minh nữa mà phải trở về liền lập tức nháo đi lên.
Cũng may người đến là quản sự thân tín bên cạnh lão gia lời nói rất có trọng lượng mới đem nàng ta đè ép đi xuống.
Ai ngờ trương di nương mặt ngoài thuận theo nhưng trong lòng lại âm thầm tính toán lén trốn đi trước đuổi theo đoàn người Lương Thiên Minh. Đến lúc đó nàng ta đã ở chỗ hắn có muốn kéo nàng về cũng không được.
Nhưng nhân tính sao bằng thiên tính.
Nàng vì tránh tai mắt quản sự kêu thân tín đánh lạc hướng, bản thân một mình lẻn đi trước sau đó cùng các nàng tụ hợp.
Hiện tại là mùa giáp hạt, không khí se lạnh, ban đêm càng thêm lạnh lẽo, nhất là khu vực Trương di nương đang ở càng thiên về hướng tây bắc, nhiệt độ bình thường hạ thấp hơn nhiều so với kinh thành.
Trương di nương là trốn đi ra ngoài nhưng chỉ được nửa đường đã bị bắt lại. Hôm đó lại trùng hợp đột nhiên trời đổ mưa to kéo dài, nàng trúng mưa rồi nhiễm phong hàn nặng.
Bệnh tình lần này khá nguy kịch, mà nàng trong lúc bệnh lại không lo an tâm dưỡng, một mực nương bệnh thể làm trời làm đất, uy hiếp, dụ lợi, dùng tình cảm đả động,… muốn quản sự nhả ra đồng ý để nàng đi theo Lương Thiên Minh, tiếp tục tiến đến huyện Bà Rịa nơi hắn ban sai lần này.
Quảng sự nào dám tự ý chủ trương quyết định, chỉ đành tạm bình ổn nàng, nói sẽ cùng lão gia báo cáo, xin phép được hồi đáp sẽ trả lời nàng sau.
Nghe quản sự nói vậy, Trương di nương biết khả năng Lương lão gia đồng ý mình đi càng thấp đến không có khả năng. Vì thế nàng càng làm sự thêm trầm trọng, nhất quyết một bộ muốn lấy cái chết tương để, uy hiếp quản sự thuận theo ý nàng.
Nào ngờ nàng làm lên quá, không màng cơ thể bản thân đáy vốn đã không bằng người thường khỏe mạnh. Bị nàng ‘chơi’ vài lần như vậy, dù là người khỏe cũng chịu không nổi huống chi là nàng một ấm sắc thuốc từ nhỏ.
Vì vậy, nàng một bệnh càng ngày càng trầm trọng, có dấu hiệu không ổn. Thấy tình hình không tốt, quản sự lập tức cho người phi ngựa chạy gấp đi báo cho Lương lão gia và phu nhân.
Nhưng người đưa tin vừa đi không lâu thì Trương di nương đột phát bệnh tình nguy kịch nặng hơn nữa, rất đột nhiên và nhanh chóng. Sau đó không lâu, dưới sự chạy chữa tận tình của đại phu nơi đó, nhiều loại dược liệu quý báu cũng không tiếc sử dụng, nhưng vẫn không cách nào kéo giữ lại được sinh mệnh đang nhanh chóng xói mòn từ trên người nàng.
Trương di nương mất đi trong nỗi tâm niệm muốn được gặp mặt Lương Thiên Minh một lần nữa, nhưng không thành. Nàng ra đi khi tuổi đời còn chưa quá tuổi ba mươi.
Trương di nương mất không phải lỗi của bất kỳ ai, là chính nàng tự làm tự chịu.
Tin tử truyền đến mọi người đều không khỏi sững sờ.
Hiện tại quản sự đã làm chủ đem di hài nàng trên đường đưa trở về kinh thành. Còn những người hầu ban đầu vốn là được sắp sếp đi theo Lương Thiên Minh, nhưng vì chuyện của Trương di nương mà bị chậm trễ lưu lại. Thì lần nữa thu dọn hành trang lên đường đuổi theo đoàn người Lương Thiên Minh đã sớm đi trước đi.
Ta đoán, nếu tin tức Trương thị chết mà truyền đến tai Lương Thiên Minh, thì hắn sẽ lại một lần suy sút nữa đây. Dù sao cũng là cảm tình lớn lên từ tấm bé đến giờ.
Ta suy nghĩ một chút liền bắt đầu viết thư cho hắn, khuyên nhủ hắn mấy câu, cũng dặn hắn bảo trọng thân thể. Sau đó, ta viết thư cho Thúy Ngân, dặn dò nàng chú ý tình trạng của hắn, nếu có chuyện gì khó giải quyết lập tức cho người truyền tin cấp tốc báo cho ta hay,…
Ta lại chuẩn bị thêm một số đồ dùng và vật dụng cần thiết khác cùng gửi qua đi cho hắn.
Không bao lâu sau, di hài Trương di nương được đưa về, bà bà nói ta đang có thân mình không cần đi ra kẻo bị đụng chạm đen đủi. Ta nghe lời, thành thật nhàng hạ ở trong viện của mình thoải mái nghỉ ngơi. Mỗi ngày của ta đều vẫn đa dạng và phong phú như xưa, dưỡng thai dưỡng thai, chơi đùa với con cái, xem con học tập,… một ngày lại qua một ngày đều không trùng lập, thật sự vui sướng vô cùng.
Sau đám tang Trương di nương ta lục tục nhận được tin của Thúy Ngân và Lương Thiên Minh.
Thúy Ngân nói cho ta tình trạng gần nhất của Lương Thiên Minh, nói hắn sau khi nghe nói Trương di nương đi, thì tinh thần hạ thấp một thời gian ngắn, nhốt mình trong thư phòng uống rượu một mình suốt một ngày trời cấm người khác đến gần làm phiền, không biết đang thương tâm hay tự trách nữa.
Nhưng hắn cũng không có bao nhiêu thời gian dành cho thương tiếc nữ nhân của hắn mới qua đời, công tác đồn trứ, mới đến cương vị còn nhiều bở ngỡ và khập khểnh. Rất nhanh chóng, hắn bị công việc ‘chôn vùi’ không còn hơi sức cùng tâm trí đâu đi thương cảm hay buồn khổ nữa.
Lương Thiên Minh trong thư nói hắn rất tự trách, nếu không phải hắn đồng ý Trương di nương hồ nháo cho phép nàng cùng đi mà không suy nghĩ cẩn thận đến thân thể của nàng ấy có chịu nổi đường xa xóc nảy hay không,… tóm lại chính là một trang lại một trang tự trách, tố sự tâm tình.
Sau cùng, hắn nói mọi việc bên hắn ổn thỏa cả, hắn vẫn nhớ mình là trụ cột của gia đình, hắn còn có ta và các con, hắn sẽ không suy sụp.
Rồi hắn nói hắn nhớ thương ta gì gì đấy, tóm lại ta càng xem càng không mắt thấy, da gà da vịt đều thi nhau xuất hiện khắp người.
Xem xong thư tín, ta biết hắn hiện tại tâm tính đã vững trải hơn rất nhiều. Lại nói, để quên đi chuyện buồn, cách hay nhất chính là tìm việc để làm. Khi bận rộn, người ta sẽ chẳng có thời gian cùng tinh lực đi xuân thương thu buồn nữa.
Mà hắn hiện tại chính là đang ở giai đoạn mới nhậm chức, là một tân binh tay mới hoàn toàn, mọi thứ đều phải học từ đầu, bắt đầu từ con số không.
Như vậy, hắn không cần tìm việc việc cũng sẽ không bỏ qua hắn, để hắn nhởn nhơ ngồi đó rãnh rỗi đi đau thương buồn bực.
Tựa như trong thư Thúy Ngân nói hắn hiện tại bận đến chân không chạm đất, đến thời gian uống chén nước cũng khó khăn.
Ta rất hài long với diễn biến hiện tại, hắn không vì chuyện tình cảm mà ảnh hưởng công tác là rất tốt, có triển vọng tương lai cao.
Để phối hợp hắn, có qua có lại.
Ta viết thư hồi âm cho hắn, mấy vụ thương thương nhớ nhớ gì đấy là tuyệt không có.
Ta lựa chút chuyện nhà thú vị viết đi vào, còn vẽ hình ảnh hai đứa con trai chơi trò chơi, học tập,… Lại viết mẫu một phong thư vấn an đơn giản đưa cho Đại Bảo nói hắn y theo đó sao ra.
Hắn lực tay còn yếu ớt, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng là vẫn ra dáng ra hình, miễn cưỡng có thể xem hiểu.
Ta lại cầm tay Nhị Bảo chấm mực rồi in đóng dấu tay hắn đi lên trên ở cuối bức thư.
Xong đâu đấy, kiểm tra lại một lần, thấy không lậu thứ gì, ta lập tức cho người mang thêm ngân phiếu, quần áo theo mùa để thay đổi, một số đồ bổ và dược liệu,… đem đi cho hắn và Thúy Ngân.
Không biết là lần này đi ra ngoài gặp nhiều chuyện bị đã kích hay sao mà hắn đột nhiên đổi tính bắt đầu yêu thích việc viết thư cùng ta đường xa tâm sự chuyện hằng ngày.