Thế giới 1: Trúc mã
Dịch & Biên: Slowly
***
Sau khi Đặng Uân mang tâm trạng bực bội trở lại phòng học, cô ngồi ngay ngắn, lấy sách bài tập môn toán lên và bắt đầu làm.
Cố Nhạc Di đang nói chuyện phiếm cùng mọi người thì sửng sốt. Phải biết là sau khi quyển sách bài tập toán này được phát xong, Nhạc Di không nhìn thấy Đặng Uân lấy ra làm và cũng không hề mang về nhà.
Sao tự nhiên đang yên đang lành, cô nàng thế mà nhớ đến quyển sách bài tập này. Cậu ấy còn không phải lấy ra để làm bộ làm tịch, mà là nghiêm túc giải đề.
Nhạc Di cảm thấy hôm nay Đặng Uân thật sự kỳ lạ. Mọi thứ cô nàng làm đều không phù hợp với những gì cô ấy từng làm trước kia.
Chẳng lẽ sau khi bị cô Đào phạt đứng thì đầu óc thật sự không bình thường?
Đái Chí Mẫn ăn cơm xong, vẫn tưởng là giống như lúc trước, sẽ có người rửa khay cho cậu ta. Không nghĩ đến, Đặng Uân vậy mà đã không thấy đâu nữa. Cậu ta bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình rửa khay cơm thôi.
Cậu ta phấn khởi trở lại lớp học, muốn tỏ thái độ với Đặng Uân, muốn để cho cô biết bản thân cô sai thế nào. Cô vậy mà lại không đợi cậu ta ăn cơm xong.
Không nghĩ đến trong lớp không thấy bóng dáng của cô, Đái Chí Mẫn nghĩ chắc là nó đi mua Coca làm quà tạ lỗi cho mình.
Ai mà ngờ, chờ mãi đợi mãi, vẫn không chờ được cô. Thôi, không thấy người cũng chẳng sao, cậu ta chỉ cần Đặng Uân mang Coca về tới là ổn.
Vấn đề là, cuối cùng cũng chờ được, người thì lại đi vào, tay cầm một quyển sách tiếng Anh. Ngoại trừ sách tiếng Anh thì chẳng có gì khác, có thể nói Đặng Uân là đi vào hai tay trống trơn.
Đái Chí Mẫn tức tối, dùng sức đập sách với hy vọng có người có thể chủ động hỏi vì sao cậu ta không vui.
Không nghĩ tới, Đặng Uân chỉ nhìn liếc qua sau đó chẳng nói chẳng rằng liền cúi đầu tiếp tục giải đề.
"Làm gì thế, ăn no rửng mỡ sao."
"Lại không phải vì hôm nay ăn không no nên tâm trạng mới không tốt ư."
"Nghe nói hôm nay người nào đó còn tự mình rửa khay cơm cơ."
Có người tủm tỉm nói, ai mà chẳng biết bữa trưa của Đái Chí Mẫn ăn gì cũng ngon chứ. Có xương sườn với đùi gà, cậu ta ăn xong cũng chẳng cần rửa, sẽ có người hỗ trợ rửa cho.
Nhưng mà đãi ngộ của ai đó hôm nay chính là trượt dốc không phanh. Vốn chẳng có người rửa khay hộ, ai đó bực tức muốn hộc cả máu, cũng để cho mọi người đang ăn nhìn thấy cậu ta cằn nhằn.
Lũ học sinh đang trông chờ xem khi nào Đái Chí Mẫn bộc phát. Tuy thời gian bộc phát (cơn tức) có hơi chậm, nhưng không sao, vẫn hay ho hơn là không phát tức.
Họ cũng đang hóng xem Đặng Uân sẽ đối đáp lại như thế nào. Không ngờ rằng cô nàng chẳng thèm phản ứng gì, kết hợp với chuyện xảy ra lúc sáng, mọi người đều trở nên nghi ngờ. Chẳng lẽ hai người này thật sự chiến tranh lạnh sao?
"Đặng Uân, sao lúc giữa trưa cậu không đợi tôi?" Chỉ giả vờ như không nghe thấy hả? Cảm giác bị người khác làm lơ như vậy khiến Đái Chí Mẫn rất khó chịu.
Nó tưởng rằng không phản ứng lại thì có thể tránh thoát khỏi mình sao? Đái Chí Mẫn tỏ vẻ, tao có thể tìm tới tận cửa.
Đến rồi, tính khí của ai đó thật đúng là nóng nảy, "Không phải chính cậu nói giữa trưa không cần cùng nhau ăn cơm còn gì." Đặng Uân tiếp tục suy nghĩ xem đề này nên giải thế nào.
Đối phó loại người này, bạn không cần phải ngẩng đầu nhìn chằm chằm người nào đó, như thế chỉ khiến cho người đấy thêm khoe khoang mà thôi.
"Tôi, tôi..." Đương nhiên, Đái Chí Mẫn nhớ rõ lời này, "Nhưng tôi không bảo cậu rằng, ăn cơm trưa xong cũng không cần chờ tôi."
"Không đi, chẳng lẽ lại chờ rửa khay cho cậu à?"
"Tuy rằng, chú đã từng nói, ở trong lớp cả hai giúp đỡ nhau một chú. Nhưng, chú không hề nói là để tôi rửa khay cho cậu đâu."
"Tôi thấy mình rửa khay cho cậu hai năm cũng đã đủ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ chú giao cho rồi."
"Đã lớp 9 rồi, tôi muốn cố gắng, tôi còn muốn đỗ cấp ba."
"Cho nên, từ giờ về sau, tôi sẽ ăn cơm trưa xong thật nhanh."
"Còn bổn phận của cậu, cậu không muốn tôi giúp cậu làm chứ gì."
"Cậu có thể nói cho cha mẹ tôi biết, tôi không giúp cậu làm những việc này ở lớp. Dù sao cậu cũng thường xuyên mách lẻo còn gì." Đặng Uân không thể không phàn nàn mà nói.
Lúc trước, mọi người cũng lấy làm lạ. Không rõ cớ gì, Đặng Uân phải giúp Đái Chí Mẫn rửa khay, trực nhật hộ cậu ta ra bởi vì hai nhà quen nhau từ trước. Hơn nữa, Đái Chí Mẫn còn thường xuyên lấy danh nghĩa mách lẻo bắt Đặng Uân làm giúp mình những việc này.
Tức khắc, ánh mắt nhìn Đái Chí Mẫn của mọi người đều mang theo sự khinh bỉ, "Không phải cậu nói Đặng Uân thích mình, thế nên mới giúp cậu làm này nọ hay sao?"
"Đúng rồi, cậu còn nói cậu không ưa Đặng Uân giúp bản thân làm mấy chuyện này."
Một số đang hóng hớt không sợ làm chuyện bé xé ra to, bèn phanh phui hết những lời Đái Chí Mẫn đã từng nói ra.
"Mấy cậu, mấy cậu..." Đái Chí Mẫn không nghĩ tới, những lời lúc trước sĩ diện nói ra lại bị mấy đứa này phanh phui nói thẳng trước mặt Đặng Uân. Phải làm sao đây... cậu ta rất lo lắng.
"Thích cậu ta?" Đặng Uân cười khẩy. Nhìn đi, loại người này chính là một tên ngụy quân tử, chẳng có lấy một chút trách nhiệm.
Thôi, nếu kẻ này đã bôi xấu nguyên chủ các loại ở bên ngoài, cô cần gì phải giữ thể diện cho cậu ta nữa chứ, "Ai sẽ thích một người có thành tích học tập kém cơ chứ."
"Một người mà thể dục thể thao thì yếu, lại còn đặc biệt thích mách lẻo và luôn đẩy mọi việc cho người khác làm hết."
Không phải cậu thích bôi nhọ người khác lắm à, vậy thì hãy trải nghiệm cảm giác bị người khác bôi nhọ một lần đi.
Đặng Uân hy vọng người nào đó thích món lễ vật cô tặng cho cậu ta.
Mọi người ở trong lớp đều cười, có lẽ sẽ có người bảo Đặng Uân nói vậy là đang vãn hồi lại cho bản thân. Nhưng những gì cô nói là sự thật, "Nếu là tôi, tôi cũng sẽ không thích một người chuyên mách lẻo."
"Tôi đã bảo Đái Chí Mẫn là một tên vua nịnh nọt mà."
"Lần trước, tôi nhìn thấy cậu ta tìm giáo viên địa lý mách lẻo..."
"Đúng vậy, lần trước cậu ta còn tìm giáo viên môn quốc phòng..."
"Cậu..." Đái Chí Mẫn không nghĩ tới Đặng Uân sẽ nói mình như vậy. Thế mà có người liên hệ đến chuyện bản thân đi mật báo, nó lại càng làm cậu ta hoảng hốt hơn.
"Còn không phải vì tôi muốn tốt cho cậu à, tiền của cậu chẳng phải đều tiêu sạch để mua vé số hay sao."
"Tôi chỉ nói chuyện với chú và dì có vài lần..." Đái Chí Mẫn nói như oan ức lắm, "Đặng Uân, cậu phải biết rằng trúng được giải độc đắc không phải chuyện dễ dàng."
Ngay khi lời này vừa nói xong thì ánh mắt của rất nhiều người đều nhìn về phía Đặng Uân. Tuy rằng, rất nhiều người cũng mua vé số, với các loại hy vọng bản thân trúng số. Nhưng, dù sao họ cũng chỉ là học sinh.
Trong lòng Đặng Uân không biết đã mắng Đái Chí Mẫn mấy trăm lần, "Mua vé số chỉ là bởi trúng số thôi sao?"
"Sao con người cậu lại hẹp hòi như vậy?"
"Chẳng lẽ tôi không thể làm việc tốt ư?"
"Làm việc tốt?" Lời này cũng đã nói ra, Đái Chí Mẫn cũng mặc kệ, bèn giật luôn hộp bút của cô, "Làm chuyện tốt hẳn là nên tùy duyên chứ nhỉ? Nhưng, cậu, lần nào cũng mua một hàng số giống nhau."
Đái Chí Mẫn lấy vé số từ trong hộp bút của Đặng Uân ra cho mọi người xem.
Tất cả cũng chú ý tới chuyện mặt trên của rất nhiều tờ vé số đều cùng một hàng số.
Có thể Đái Chí Mẫn vẫn thấy cái này chưa đủ lực tác động, "Đây chỉ là chỗ xổ số gần nhất thôi, trước kia còn có nhiều hơn."
"Lần nào cậu ta cũng sẽ mua một vé, còn nói mình nhất định sẽ trúng thưởng."
"Trước kia cũng có?" Mọi người không thể hiểu được nguyên do gì mà Đặng Uân lại kiên trì mua hàng số này như thế.
"Đúng vậy, bọn chúng đều ở nhà."
"Tôi từng sang nhà cậu ta, có hẳn một cái hộp to để cất những tờ vé số không trúng thưởng."
"Không chỉ có một cái hộp to thôi đâu, có tận hai cái liền." Đái Chí Mẫn tỏ vẻ là Đặng Uân mua thật nhiều.
Có bạn học sinh rất quan tâm đến vé số. Nhìn chằm chằm vé số trên tay hồi lâu, người này nhìn thế nào cũng thấy cái tờ vé số này thật quen mắt.
Có học sinh khác đã thấy người này không thích hợp, "Làm sao vậy."
"Toàn là vé số hết hạn, cậu nhìn làm gì."