Thế giới 1: Trúc mã
Dịch: Slowly
***
Sau khi Đặng Uân nghe được tàu của mình bắt đầu kiểm vé, cô nhanh chóng đi kiểm vé, còn về mấy người Trương Lâm như thế nào cũng không phải chuyện của bản thân.
Nhưng cô cũng lo lắng Trương Lâm sẽ lôi mình vào, muốn cô giải thích giúp mụ.
Dù sao, đây cũng là ga tàu nên không bao lâu đã có cảnh sát trực ban đến và quát họ dừng lại.
Trương Lâm chịu thiệt thòi lớn, mặc dù không soi gương nhưng từ cảm giác đau đớn ở mũi là mụ đã biết mũi của mình đã có vấn đề rồi.
Làm sao bây giờ? Trương Lâm thật sự không biết làm sao và chỉ muốn khóc. Về sau mụ làm sao mà ra đường gặp người khác được?
Cũng không biết Đặng Uân có nhìn thấy không, mụ nhìn quanh thì phát hiện con bé chết tiệt đó thế mà lại không ở đây nữa.
“Chạy rồi?” Trương Lâm tức giận, chuyện này xảy ra rõ ràng là do con bé đó. Không ngờ nó lại cứ thế đi mất, sao lại có người như vậy chứ?
Đồng thời, mụ cũng thở phào, hẳn là chuyện này con bé không nhìn thấy đâu.
Nhưng mà, chuyện này không thể cứ thế cho qua được. Mụ phải nhanh ngăn chặn con bé đó trước khi nó nói ra, nếu không thì thanh danh của mụ…
Sau khi Đặng Uân chạy lên tàu, cô ôm cặp sách thở hổn hển. Ôi, cuối cùng cũng kịp, mãi cho đến khi tày bắt đầu chạy cô cũng không thấy bóng dáng hai mẹ con kia lên nữa.
Đặng Uân biết bọn họ có lẽ là không kịp lên, hoặc là đã bị đưa đi cảnh cáo. Dù sao làm loạn ở ga tàu cũng không phải chuyện nhỏ.
Cái mũi của Trương Lâm lại xảy ra vấn đề lớn như vậy, mụ sẽ chịu để yên?
Cho dù đối phương có đồng ý hòa giải thì Trương Lâm cũng chưa chắc sẽ đồng ý. Cái mũi đó mụ ta phải bay sang tận Hàn Quốc để làm, thấy bảo tốn rất nhiều tiền. Dư Tư Kỳ cũng có chút dao động, rất muốn đi nhưng bị Đặng Phàm ngăn lại.
Phù, cái này khủng bố quá, một cái tát mà hỏng cải cái mũi giả kia, ôi mẹ ơi.
Đặng Uân vừa xuống tàu liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Nhìn vào thì bất ngờ lại là điện thoại của Dư Tư Kỳ, cô lập tức nghe máy.
Dư Tư Kỳ thật sự thiếu kiên nhẫn hỏi: “Con đi đâu? Gọi điện không nghe máy?"
Đặng Uân: “Con đi thành phố C."
Dư Tư Kỳ: “Con đi thành phố C làm gì? Đi cùng Cố Nhạc Di?” Bà nhớ lại, trước khi đi Đặng Uân đã nói chuyện này.
Đặng Uân: “Không phải, con đi thành phố C mua sách hướng dẫn. Hôm qua đi, hôm nay về.”
Đặng Uân: “Lúc trở về còn gặp được dì Trương Lâm và Đái Chí Mẫn.”
Đặng Uân lo lắng Trương Lâm sau khi bị mất hết mặt mũi sẽ nói với Dư Tư Kỳ cô lén lút đi thành phố C. Chi bằng chính mình nói trước, nhân tiện sẽ kể lại chuyện Trương Lâm làm loạn ở ga tàu.
Dư Tư Kỳ sau khi nghe Đặng Uân kể lại thì sinh sợ: “Cái gì? Con nói Trương Lâm dám cãi nhau với nhiều người, còn đánh nhau với một người đàn ông?”
Đặng Uân: “Vâng, con tận mắt nhìn thấy cái mũi bị lệch. Con lo dì ấy sẽ nổi nóng, hơn nữa tàu cũng vào ga nên con phải đi.”
Dư Tư Kỳ choáng váng, hồi lâu không nói gì.
"Cái mũi đó chẳng phải tốn rất nhiều tiền để làm ư? Thấy bảo nó rất tốt, không ngờ lại không chắc chắn như vậy."
Đặng Uân bất lực. Làm ơn, để một người đàn ông dùng sức đánh thì đừng nói là đồ giả, cho dù là đồ thật cũng sẽ có chuyện.
Dư Tư Kỳ: “Cũng may mẹ chưa đi làm, con có chụp ảnh lại không?”
Đặng Uân định bảo là không, nhưng nghĩ nghĩ lại nói: “Có ạ.”
Dư Tư Kỳ ừ một tiếng: “Gửi ảnh cho mẹ, mẹ phải làm đẹp mặt cô ta, cả ngày chỉ biết khoe khoang cái mũi.”
Dư Tư Kỳ không đi làm mũi. Ở trong nhóm và trong lúc tụ họp, Trương Lâm thường xuyên khoe khoang cái mũi của mình đẹp như thế nào. Như thế không phải là đang nói mũi của Dư Tư Kỳ không đẹp hay sao?
Sau khi Đặng Uân về nhà, cô lấy ảnh chụp trong điện thoại gửi cho Dư Tư Kỳ. Suy nghĩ một lúc liền gửi luôn cả clip cho Dư Tư Kỳ.
Lúc Đái Chí Mẫn muốn va vào cô, cô đã cầm sẵn điện thoại bật chức năng quay phim là vì lo nhỡ đâu không tránh được bị ngã thì phải làm sao.
Ai ngờ thế mà lại phát sinh to chuyện, Đặng Uân cũng tiếp tục quay lại.
Dư Tư Kỳ tưởng rằng chỉ có một tấm ảnh, nhưng không ngờ lại có cả clip, mặc dù lúc quay có hơi run nhưng vẫn xem được.
Dư Tư Kỳ xem xong liền gửi vào trong nhóm để chị em tốt thưởng thức.
Sau khi Trương Lâm bị cảnh cáo, mặc dù mụ khăng khăng nói mũi của mình bị thương và muốn bên kia bồi thường. Nhưng bên kia hoàn toàn không để ý đến mụ và nói chuyện của đứa trẻ. Bởi vì có rất nhiều người có thể làm chứng cho hành động quá đáng của mẹ con Đái Chí Mẫn nên đối phương không bồi thường. Sự việc cứ như vậy mà xử lý hòa giải.
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, cục tức này của Trương Lâm liền đổ lên người Đái Chí Mẫn: “Mày đúng là ngu, mày làm chuyện gì tốt được không?"
“Cả ngày chỉ biết ăn ăn ăn, đúng là giống con heo.”
“Mày nói xem tao nuôi mày làm gì?” Trương Lâm mắng Đái Chí Mẫn một trận.
“Còn có con bé Đặng Uân, tao sẽ không bảo qua cho nó.”
Trương Lâm tức giận lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho Dư Tư Kỳ nhưng nghĩ lại thì thấy có lẽ gọi quốc tế thì phí sẽ đắt liền chuẩn bị lên mạng gửi tin nhắn cho bà.
Mụ không có cách dạy bảo con bé này nhưng có người khác, có người có thể giúp mụ dạy bảo nó.
Ấy vậy, vừa mới vào công cụ nhắn tin, mụ ngay lập tức phát hiện có rất nhiều người đều hỏi cái mũi của mụ thế nào.
Phản ứng đầu tiên của Trương Lâm là tự hỏi sao lại có người hỏi như thế.
Là do con bé Đặng Uân truyền tin sao?
Trương Lâm vốn đã giận nên cũng không xem lại lịch sử, lần lượt trả lời là không có việc gì, cái mũi vẫn tốt.
Không ngờ đối phương vẫn không chịu từ bỏ nói rằng nếu không sao thì ngày mai gặp mặt. Nói rằng, dù sao ở thành phố C cũng không có việc gì, ngày mai có thể tụ họp còn nói hẹn cả ông Đái.
Đã hẹn cả ông chồng của mụ, Trương Lâm có thể làm gì? Mụ muốn điên mất, mụ không biết tại sao mọi chuyện lại biến thành như thế này.
“Con nhóc thối.” Trương Lâm hét to, nhưng mà mới hét được mấy câu lại cảm thấy đau mũi.
Càng làm cho mụ hoảng sợ chính là ánh mắt con trai nhìn mụ trong rất sợ hãi, chuyện gì vậy?
Trương vừa định hỏi cái gì, liền phát hiện mũi của mình có dòng chất lỏng chảy ra.
Đưa tay lau: “A a a, là máu.”
“Tôi chảy máu rồi.”
“Sao tôi lại chảy máu được.”
Trương Lâm nhìn thấy máu thì hơi hoảng loạn, hy vọng Đái Chí Mẫn có thể đỡ mụ, sau đó đưa giấy cho mụ lau.
Nhưng không ngờ Đới Chí Mẫn nhìn thấy máu trên mặt Trương Lâm thì lập tức tránh xa mụ: “Đừng đến đây, đừng đến đây.”
“Mẹ cách xa con một chút đi.” Đái Chí Mãn hô to, tư thế đề phòng Trương Lâm xông đến.
Những người vừa mới cãi nhau với Trương Lâm đúng lúc đi ra nhìn thấy cảnh này đều cười lại còn không quên chụp ảnh lại.
“Được lắm, được lắm, mặc dù bị lỡ tàu nhưng mà cái này đăng lên Weibo sẽ rất thú vị.” Người đàn ông vốn còn có chút khó chịu. Trên mặt, trên tay, trên người của ông cũng có không ít vết thương do Trương Lâm gây ra. Kết quả, họ không được bồi thường cái gì và không có một câu xin lỗi.
Không ngờ sau khi đi ra lại thấy được cảnh buồn cười như thế đang đợi mình ở ngoài, ông ta lập tức chụp lại ảnh của hai mẹ con Trương Lâm và Đái Chí Mẫn.
Còn nhân cơ hội Đái Chí Mẫn chưa lấy tay che mặt liền nhanh chóng chụp vài tấm ảnh.
Nhìn tấm ảnh vừa chụp, ông ta rất hài lòng và lập tức đăng lên Weibo. Có thể nói, động tác vô cùng dứt khoát.