Thế giới 1: Trúc mã
Dịch: Slowly
***
Dẫu biết rằng đưa tiễn vợ chồng Đặng Hàm về nhà nói chuyện sẽ không thuận lợi, nhưng chẳng ai ngờ rằng lại khó khăn như thế. Đặng Phàm tận mười hai giờ đêm mới về đến nhà.
Từ lúc về nhà, Đặng Giai Giai đã ở lì trong phòng đáng đàn. Còn Dư Tư Kỳ, mặc dù vẫn đang ngồi trên bàn ăn dịch tài liệu nhưng thỉnh thoảng lại đi ra ngoài dạo quanh một chút. Nhìn là biết bà rất nóng ruột.
Vốn dĩ, Đặng Uân muốn đi ngủ sớm. Nếu như không phải đến trường, cô thích ngủ sớm dậy sớm, hoặc tối thiểu cũng không thức quá khuya. Bởi cô còn muốn cố gắng tranh thủ xem, liệu mình có thể cao lên hơn và có làn da đẹp hơn chút nào hay không.
Nhưng, chị đại trong nhà vẫn chưa nghỉ ngơi, cô nào dám hó hé nửa lời. Không thì, cô chắc chắn chẳng khác nào tự đâm đầu vào tường và đón nhận câu nhận xét "không có tình chị em".
Ngáp một cái, Đặng Uân lấy bộ đề thi ra và nghiêm túc làm.
Cũng may, lúc cô làm xong nó thì Đặng Phàm cũng trở về.
Dư Tư Kỳ nhìn chồng và bước đến hỏi: "Thế nào?"
"Bố mẹ nói rồi, họ đã về hưu nên không thể giúp đỡ được nhiều. Cả hai chỉ có thể cho hai trăm ngàn. Sau này, mỗi năm sẽ cho một trăm ngàn."
"Bố mẹ cũng nói, cả hai đã ở nhà ấy quen. Hơn nữa, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của họ cũng khác nhà ta. Bố mẹ không muốn chuyển nhà."
Đặng Phàm không ngờ bố mẹ chỉ giúp được một ít tiền như vậy. Nói không thất vọng thì là giả, nhưng thất vọng thật thì làm gì được. Ông cũng không thể ép bố mẹ mình bắt buộc phải cho bao nhiều tiền.
Cái gì? Dư Tư Kỳ sợ ngây người mà hô ra tiếng: “Giai Giai thi đỗ trường tốt như thế, hai người họ là ông bà nội mà lại chỉ cho có chút tiền đó á?”
"Đuổi ăn mày à?!”
Đặng Phàm nghe xong thì nổi giận: “Em nói vậy có ý gì? Bố mẹ anh cho như vậy cũng nhiều rồi, bố mẹ em cho bao nhiêu chứ?”
Dư Tư Kỳ tức phát điên: “Học phí một năm là năm chục ngàn, rồi còn tiền phòng nữa. Đâu phải anh không biết tiền thuê nhà ở New York đắt như thế nào! Lại còn tiền ăn, rồi tiền tiêu vặt.”
“Chút tiền như thế sao đủ được!” Dư Tư Kỳ bật khóc.
Đặng Uân ở trong phòng cũng kinh hãi, lập tức che miệng lại: “Không phải chứ, cần nhiều tiền như vậy ư!”
Ôi mẹ ơi, thảo nào người ta nói, học nghệ thuật là đốt tiền. Đúng thật là không phải chỉ đốt bình thường. Vốn cô cho rằng chỉ có năm trăm nghìn, không ngờ tổng số lấy sáu trăm nghìn làm cơ sở tối thiểu.
Đã như vậy, đấy mới là chi phí cơ bản nhất! Ôi mẹ ơi! Nhưng mà, bốn triệu cũng không đủ cho Đặng Giai Giai tiêu pha, không lẽ là Đặng Phàm dùng số tiền này đi đầu tư?
Lật lại ký ức của nguyên chủ, cô cũng không tìm thấy kí ức nào có liên quan cả: “Chao ôi, vốn nghĩ có thể theo đó mà kiếm một chút tiền.”
“Hiện giờ xem ra không có hy vọng gì rồi.”
Đặng Uân thấy, trừ việc mua nhà cũng chỉ có thể mua nhà. Phương thức làm giàu đấy mới hợp với người không biết gì như cô.
Đặng Giai Giai ở trong phòng đàn. Sau khi nghe được ông bà nội cho ít tiền như thế, ả cũng sợ ngây người: “Bọn họ sao lại cho có một chút như vậy chứ?”
“Rõ ràng là có rất nhiều đổ cổ.” Vì sao Đặng Giai Giai lại chắc chắn ông bà nội có tiền? Bởi vì Đặng Hàm từ lâu đã thu thập đồ cổ. Mặc dù ông cụ cũng từng bị lừa tiền, nhưng cũng thu gom được nhiều đồ tốt, rất có giá trị.
Cái Đặng Giai Giai nghĩ đến, mẹ của ả cũng nghĩ đến: “Không phải bố có tranh chữ và đồ gốm sứ sao? Những cái đó có thể bán lấy tiền.”
“Đợi khi Giai Giai có tiền đồ, không phải con bé sẽ không báo đáp.”
“Em không phải nghĩ nữa, bố anh sẽ không động đến đâu.”
“Hơn nữa, những bức tranh này chính là thể diện của ông cụ.”
“Em bảo bố bán tranh, về sau ông cụ làm sao còn mặt mũi gặp bạn bè được nữa.”
“Sở thích của bố anh chính là chúng.”
“Bố mẹ anh chỉ có ngần ấy năng lực thôi. Nếu em thấy không tốt, em hỏi bố mẹ em cho được bao nhiêu tiền.”
“Bình thường, em cũng rất hiếu kính với họ. Lần này xem đằng ngoại thể hiện thế nào.” Đặng Phàm vốn không muốn nói bố mẹ ra sao, nhưng xem điệu bộ của vợ, ông ấy rất tức giận.
Về hỏi bố mẹ đẻ? Dư Tư Kỳ nào dám hỏi. Đừng thấy bố mẹ bà ngoài miệng thì bảo thích Giai Giai thế này thế kia. Thực ra, bọn họ còn thích cháu trai hơn. Bà có thể đưa tiền cho họ, nhưng muốn lấy tiền từ chỗ họ là chuyện không thể.
Thấy dáng vẻ không nói được gì của Dư Tư Kỳ, Đặng Phàm lại thở dài: "Mình bán nhà đi.”
"Về dự án lần trước lão Lý nói với anh, chúng ta đã đầu tư ấy.”
“Sao lại không đầu tư cho được?” Dư Tư Kỳ vội nói: "Không phải anh đã bàn bạc xong rồi ư.”
“Một khi thành công, một năm có thể được chia năm sáu trăm nghìn.”
“Tiền đó.” Đặng Phàm không khách khí hỏi lại: "Không đầu tư ba triệu nữa, chúng ta đến đó rút lại tiền.”
"Chính là vì có ba triệu nên anh mới không dám đầu tư đấy, em nghĩ đến việc Giai Giai còn phải đi học xem!”
Đặng Phàm tức giận đi thẳng vào phòng.
Đầu tư ba triệu, sau đó một năm được chia năm trăm sáu trăm nghìn? Chẳng lẽ Đặng Phàm ngày trước đã cầm tiền đi đầu tư dự án này? Còn một triệu còn lại với số tiền tiết kiệm trong tay, ông ấy đã gắng gượng hai năm và trở về giống như trước?
Hơn nữa, Đặng Phàm cũng mua cổ phiếu. Những người quen của ông ấy cũng có chút thông tin và nếu như tiền vốn nhiều có thể kiếm được một khoản.
Đặng Uân triệt để hiểu rõ, tại sao hình tượng công chúa của Đặng Giai Giai có thể tiếp tục giữ vững. Có lẽ nhờ người bố kiếm được tiền ở thị trường chứng khoán, cùng với cả dự án của ông Lý, chắc là cuối cùng cũng đã kiếm được không ít tiền.
Ôi, tiếc rằng cô không biết lão Lý đó. Cho dù có biết, Đặng Uân cũng không thể đầu tư tiền. Loại dự án rõ ràng rất có lợi nhuận này lại có thể kéo theo Đặng Phàm, nhất định còn có nguyên nhân khác. Nếu không thì tại sao lại lôi kéo ông ấy vào?
Đặng Uân ngáp một cái: “Ngủ thôi, ngủ thôi.”
Nhìn vào phòng khách phát hiện không có ai, đèn cũng đã tắt, xem ra Đặng Giai Giai cũng đã về phòng rồi.
Không biết chị ta có nghe được những lời bố nói hay không? Chắc sẽ nghe được thôi, đêm nay có lẽ sẽ là một đêm không ngủ.
Đặng Uân nhanh chóng tắm rửa, sau đó lên giường nằm. Cho dù thế nào thì ngày mai cũng là một ngày mới. Chuyện lo lắng cứ để cho người lớn vậy, cô vẫn là một đứa trẻ, không gây thêm phiền phức cho họ đã là tốt lắm rồi.
Đặng Uân vô cùng mệt mỏi, nằm trong chăn chưa được bao lâu thì ngủ mất.
Mà Đặng Giai Giai hoàn toàn không ngủ được. Từ đoạn nói chuyện của bố mẹ, ả có thể biết được. Rằng nếu có ba triệu, bố có thể đầu tư một dự án, sau đó sẽ thu về một khoản lớn.
Nó không những có thể giải quyết hầu hết chi phí du học, say này còn có thể không ngừng mang tiền về cho gia đình.
Đáng tiếc, trong nhà không có ba triệu. Nếu như, nếu như lúc trước trúng được năm triệu thì tốt biết bao.
Thế thì mấy thứ này còn là vấn đề sao? Căn bản không phải là vấn đề.
Cũng không cần bị ông bà nội cho chút tiền ít ỏi kia để sỉ nhục, Đặng Giai Giai cảm thấy Dư Tư Kỳ nói không sai. Hai vợ chồng Đặng Hàm đúng là keo kiệt.
“A a, Đái Chí Mẫn, tao hận mày chết đi được.”
“Mẹ cũng thật là, không hỏi cho kỹ càng. Chỉ biết hai mẹ con Trương Lâm nói cái gì thì lập tức tin là thật.”
“Nếu không có bà ta giúp Đái Chí Mẫn, em gái đã có thể mua vé số, hiện tại còn phải lo lắng những cái này sao?"
Đặng Giai Giai càng nghĩ càng chán. Mãi đến khi trời gần sáng, ả mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sau khi Dư Tư Kỳ về phòng, bà cũng cãi nhau với Đặng Phàm một trận, buổi sáng dậy muộn. Còn Đặng Phàm không có ai gọi dậy, đương nhiên cũng dậy muộn.
Nếu không phải, Đặng Uân dậy sớm và phát hiện trong nhà không có chút động tĩnh nào. Thì có khi, lúc Đặng Phàm đuổi đến công ty cũng đã muộn, ông sẽ lỡ mất một hội nghị truyền hình rất quan trọng với tổng công ty.