Đợi đến khi Dư Tư Kỳ ngồi lên xe, bà ấy cũng đã nói chuyện với không dưới mười người hàng xóm về chuyện Đặng Giai Giai thi đỗ Julia.
Dọc theo đường đi, Đặng Giai Giai yên tĩnh đi theo phía sau bà Dư, cần có bao nhiêu khiêm tốn thì có bấy nhiêu.
Còn Đặng Uân thì thẳng thắn hoàn toàn biến thành một người theo sau.
Thực ra, Dư Tư Kỳ cũng không muốn phô trương như vậy. Chẳng qua, bà ấy lo lắng rằng lỡ đâu hôm nay sau khi cha mẹ chồng biết được học phí một năm có thể sẽ đưa ra lời phản đối.
Nhưng hàng xóm xung quanh đều biết rồi, dù họ có phản đối đi chăng nữa thì cũng không có cách nào ngăn cản vợ chồng bà.
Đặng Giai Giai yên tĩnh ngồi ở phía sau, thực tế, ả biết chuyện mình đi Mỹ đã chắc như đinh đóng cột rồi.
Điều mong ước ấp ủ trong lòng thành sự thật làm cho nụ cười của Đặng Giai Giai càng thêm phần dịu dàng, hiền hậu.
Qua gương chiếu hậu, Dư Tư Kỳ nhìn thấy dáng ngồi và nét mặt của con gái cả thì vui mừng thay. Đây là con gái của bà, đứa con gái làm bà thấy kiêu ngạo và cũng là đứa con gái bà dốc tâm dốc sức vun đắp.
Về phần cái đứa ngồi bên cạnh kia, Dư Tư Kỳ chẳng buồn ngó. Bà thật sự không thể hiểu được, tại sao khi trước đầu óc bị thế nào mà lại đẻ thêm đứa nữa. Kết quả là nặn ra một đứa thế này.
Đối với ánh nhìn khó chịu của bà Dư, Đặng Uân chỉ coi như bản thân không nhìn thấy và yên tĩnh suy nghĩ về đề bài vừa nãy.
Sau khi nhận được cuộc gọi của con trai, Đặng Hàm yên lặng ngồi xuống sô pha. Phương Tử Toàn đánh xong một bộ quyền rồi vào nhà thì thấy ông chồng già đang xịu mặt ngồi trên sô pha.
"Ban nãy Tiểu Phàm gọi hả?" Bà Phương nghĩ, chẳng lẽ con trai mình đã gặp chuyện lớn gì?
"Ừ, Giai Giai được trường Julia của Mỹ tuyển chọn." Ông lão tuyên bố chuyện vui với thái độ không mấy vui vẻ.
Phương Tử Toàn ngây ngẩn cả người, “Thi đậu?”
"Thế thì cũng không tệ đâu, đó là một đại học khá ổn."
Bà Phương không rõ cớ sao ông chồng mình lại không vui, “Không vui à?”
"Là chuyện tốt. Nhưng tôi lên mạng tra cứu rồi, học phí một năm bước đầu là năm mươi nghìn đô la, xong còn cả tiền nhà trọ với tiền ăn uống nữa."
"Bà tính xem, một năm Tiểu Phàm kiếm được bao nhiêu chứ."
"Vợ của nó kiếm được bao nhiêu?"
"Hai đứa nó kiếm tiền cũng chỉ đủ chi tiêu cơ bản một năm của Giai Giai thôi."
"Đứa trẻ Giai Giai kia từ nhỏ đã bị mẹ nó nuông chiều hư rồi, cái ăn, cái mặc, đồ dùng đều là đồ tốt."
Phương Tử Toàn không lên tiếng. Bà hiểu được ý trong lời nói của lão chồng mình, đó chính là muốn họ trích tiền ra cho cháu gái đi nước ngoài.
"Ông cũng không phải không biết cháu nó luyện đàn vất vả thế nào."
"Bây giờ nó đỗ trường học tốt như vậy, chúng ta cũng không thể không giúp đỡ được."
Nhưng bà Phương còn lời không nói ra. Đó là con dâu há miệng ra lại nhắc đến tiền đồ của Giai Giai, phải ra nước ngoài mới xán lạn được. Nếu họ ngăn cản, con trai con dâu sẽ nhìn hai người họ thế nào, đứa trẻ Giai Giai kia sẽ nghĩ ra sao.
"Cho, đó là nhất định phải cho. Nhưng tôi thấy nên đưa tiền như thế nào mới là khó."
"Có lẽ chúng nó còn trông cậy chúng ta bán nhà đi ấy." Đặng Hàm hiện tại chỉ lo rằng con trai mình đang có suy nghĩ này.
Không thể nào, Phương Tử Toàn ngây ngẩn cả người, "Bán nhà là chuyện không thể xảy ra.”
“Lão Đặng, tôi nói cho ông biết, tôi sẽ không đồng ý bán nhà đâu nhá. Tôi từng này tuổi rồi mà còn phải đi nhìn nét mặt của con dâu nữa à.”
"Bà không cần vội đâu.” Chẳng lẽ Đặng Hàm thì đồng ý sao? Tất nhiên là ông chẳng muốn chút nào.
“Chúng ta cứ thống nhất ý kiến trước, đừng để đến lúc đó ý kiến của cả hai không đồng nhất."
"Nhưng không thể bán nhà ở, không đời nào chúng ta lại không bị ép để cho nhiều tiền đâu.” Đặng Hàm nhắc nhở.
Phương Tử Toàn càng nghĩ càng nén giận, “Thật là, năng lực có bao nhiêu thì làm chuyện lớn bấy nhiêu thôi chứ.”
“Không có năng lực hà tất cứ nhất quyết phải làm như vậy, bây giờ thì hãy rồi.” Dù bà Phương có bất đắc dĩ thì còn có thể làm thế nào, dẫu sao thì họ cũng không có khả năng thật sự mặc kệ.